Chibi Group
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Một linh hồn Chibi trong một cơ thể Chibi.
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 [Series 1shot] Hình như là cổ tích...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
thanhmeovn
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
thanhmeovn

Zodiac : Libra Tổng số bài gửi : 273
Nấm : 5576
Danh tiếng : 0
Ngày tham gia : 06/02/2010
Tuổi : 30
Châm ngôn sống : Trên đời này, quan trọng nhất là tiền. Quan trọng thứ hai cũng là tiền. Vì tiền, chúng ta có thể làm tất cả.
Huy chương : [Series 1shot] Hình như là cổ tích... 10782zn6[Series 1shot] Hình như là cổ tích... Medal80bu1

[Series 1shot] Hình như là cổ tích... _
Bài gửiTiêu đề: [Series 1shot] Hình như là cổ tích...   [Series 1shot] Hình như là cổ tích... Icon_minitime120/06/10, 10:19 pm

Author : YuLee.

K

YunJae/YooSu

Dong Bang không thuộc về tôi. Họ thuộc về nhau.

Sumary : Một cuộc bắt cóc hoàng gia, một đối tượng hoàng già và dĩ nhiên là sẽ có một…








Cuộc giải cứu hoàng gia


Đêm khuya, tháp đồng hồ điểm 12 giờ.

- AAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!

Kinh khủng, một giọng thét trên quãng tám xé toạc bầu không khí thanh bình của màn đêm.

- Hoàng hậu! Ái phi của ta! Chuyện gì vậy? Chuyện gì?

- Hoàng thượng! Thôi rồi, hoàng thượng ơi! Con…con…của chúng ta…nó…nó đã…

- Sao? Nó sao????

- Nó…đã bị bắt đi rồi!

- What!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Huhuhu…







- Thôi ngủ tiếp đi Hậu, lo làm gì!

Bốp [ăn quyền trượng]

- Park Yoochun! Anh làm người kiểu gì vậy! Con anh bị bắt đi mà anh vậy đó hả!

- Chứ Hậu nói coi, ai mà chịu nổi nó quá một ngày. Sáng mai là nó tự động lết về chứ gì!

- Ai nói tui lo con mình, tui lo cho “con của người ta” cơ! Thằng đó nó y chang ông hà! Thả rông nó một ngày thì cái đất nước này nó loạn!!!!

- Mặc kệ nó đi mà Hậu, coi như con rồng đó xui xẻo bắt nhầm phải nó. Cùng lắm nó quật chết con rồng, quậy tưng mấy cái thị trấn, làm tan nát thêm trái tim của vài chục cô gái thì nó sẽ tự động về thôi!

Bốp [ăn vương miện]

- Tôi không biết, không đem nó về đây ngay ngày hôm sau thì ông ngủ ở hành lang!

- Junnie ~ ~ ~ Còn kế hoạch “Kì nghỉ ngọt ngào” của chúng ta thì sao?

- Cái kỉ nghỉ ấy sẽ đóng cửa vô thời hạn, ông tự mà liệu hồn đi!







- QUÂN ĐÂU!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lại một giọng hét trên quãng tam phá tan không khí thanh bình của chốn hoàng cung. Đúng là một hoàng gia to mồm!




Trong lúc đó, theo đúng kịch bản của bất kỳ câu chuyện cổ tích thần tiên nào. Chàng hoàng tử bảnh bao đẹp trai sẽ đi giải cứu công chúa…àh nhầm…người đẹp khỏi móng vuốt của con Rồng hung bạo

Vấn đề ở đây là hoàng tử nào có biết nàng công chúa của chúng ta hình dung “thật sự” nó như thế nào đâu!

Trong lúc đất nước bên này đang nóng bỏng thế sự bị “sổng” mất …àh quên… bắt mất công chúa. Thì đất nước bên kia vẫn rất thanh bình. Mà đất-nước-bên-này lại là bạn bè thâm giao với đất-nước-bên-kia nên bên-này mà có chuyện thì bên-kia cũng phải giúp đỡ. Vì vậy, hoàng hậu và hoàng đế đất nước bên-kia đã có một cuộc họp gia đình hoàng gia khẩn cấp.

- Tại sao lại là con?

- Tại sao lại không thể là con cơ chứ?

- Mẫu hậu đi mà cứu đi, con không đi!







- Trời ơi!!! Hannie ~ ~ ~ Chàng thấy chưa! Tôi biết mà, nó nào có coi người mẹ này ra gì đâu! hức…hức…

- Thôi ta hiểu mà, nàng đừng khóc!

- Tôi biết mà…hức… số tôi nó khổ, con cái nào có yêu thương gì tôi đâu, nuôi cho lớn rồi nó hất hủi vậy đó ~ ~ ~ huhuhu…

- Thôi Chullie nàng nín đi, con nó không chịu mà!

- Đó! Chàng thấy chưa, tôi nói nó có nghe đâu…huhuhuhu… Tôi đi chết cho nó vừa lòng, tôi đi chết cho nó coi!...huhuhuhu…

- Thôi, là lỗi của ta nuôi dạy nuông chiều nó quá!

- Không lỗi của thiếp!

- Lỗi của ta!








- Rồi! Là lỗi của con đó được chưa, phụ thân với mẫu thân đừng khóc nữa! Con đi mà !

JaeJoong lại phải gật đầu mặc cho trong lòng cứ phập phồng lo lắng. Không hiểu sao cậu cứ có cảm giác lần đi này sẽ là “một đi không trở lại” nhưng biết làm sao được khi mà bậc phụ huynh cứ cư xử như những đứa con nít bảy tuổi suốt ngày mè nheo khóc lóc cơ chứ! Thật là mất mật giữa chốn quần thần mà đấng sinh thành cứ gào khóc buột tội cậu. Lâm vào cái tình cảnh “bố mẹ đông, ông bà nheo nhóc” là thế đấy!

Và thế, trước áp lực của nước mắt và “vật vã” kế, chàng hoàng tử đẹp trai tài giỏi của chúng ta lên đường.

- Joongie ~ ~ ~ Sáng nhớ đánh răng con nhé! - Cú nện thứ nhất vào lòng tự ái của cậu.

- JaeJae, tối con nhớ uống sữa trước khi đi ngủ! – Cú bồi thứ hai vào niềm tự hào của cậu.

- Joongie ~ Tối nay không có Omma ngủ một mình được không? – Cú phan tuyệt đẹp vào niềm kiêu hãnh của cậu

- Hay con mang Teddy màu hồng con hay ôm theo luôn đi? – Nock Out


Thế đấy, Hoàng thượng và hoàng hậu của Sm thật sáng suốt khi bắt loa nói khắp cả đất nước những câu tiễn biệt con mình. Còn hoàng tử? Người cảm động đến độ chỉ có thể vừa đi vừa lẩm bẩm “ Mấy người đó không phải bố mẹ mình…không quen…không quen”

Theo lời chỉ dẫn của nhà tiên tri hoàng gia thì JaeJoong của chúng ta phải mất 5 ngày chiến đấu mới tới được hang ổ của kẻ địch. Vượt qua bao nhiêu thác ghềnh hiểm trở, núi non trùng điệp. Lên biển đao, xuống chảo dầu_

- Chẳng phài ngoắc chiếc taxi là tới rồi sao?

[Hả?... Chờ tí… E hèm …ta nhầm truyện Bạch Tuyết và Bảy chú lùn]

Cuối củng hoàng tử Kim cũng đến được hàng ổ của con Rồng hung ác. Đó là một lâu đài cùng với thành luỹ kiên cố. Đợt JaeJoong hoàng tử biết là phải liều mạng đây.

[Rầm] [Rầm]

JaeJoong từ từ quay lại, đúng như những gì cậu dự đoán. Thứ tiếng động đó chính là tiếng bước chân của con rồng khổng lồ. Nhưng thay vì hoảng sợ thì JaeJoong lại tròn mắt nhìn chăm chăm vào con rồng này. Thật sự là quá nổi cho một con rồng nếu nó có màu …tím! Đã vậy nó lại còn tròn ủng ỉnh và hai má thì phúng phính phúng phính. Dễ thương cứ như một con thú nhồi bông vậy, làm cậu cứ muốn chạy tới ôm nó vào lòng. Mặc dù cậu biết rằng lòng ruột nào mà chịu nổi cái thân hình bồ tượng này chứ!

- Ngươi tới ‘ây làm dzì? – Ngay cả giọng nói ngọng nghịu cũng rất đáng yêu.

- Ta đến cứu công chúa! – JaeJoong như hoàng tử bừng tỉnh khỏi con mơ thú nhồi bông, dõng dạc trả lời.
- Ngươi …







- Trời ới, sao ‘ông nói sớm! Làm ơn đưa “ổng” y giùm ta y, oaoaoaoao. Mấy hôm nay ổng ăn **** ta quá chừng, coi ta như oshin ‘ậy đó! Oaoaoao… Ta ứ chịu đâu, ổng ăn hết đồ ăn của ta, toàn bắt ta đứng nhìn…hức…hức…

- Ông sao vậy? Chuyện gì? – JaeJoong của chúng ta bị kinh ngạc trước phản ứng vỡ oà này.

- Đồ độc ác! Ta vầy mà gọi là ông ‘ả?

- Vậy chứ gọi là gì?

- Pé MinMin!

- Pé MinMin =.=’’?

- Mommy nói tại ta to xương ‘ứ ta mới có 5 tuổi hà, gọi Pé nó mới dễ ‘ương!



- YAH!!!!! CON BIM BIM ĐÂU RỒI???? ĐI MUA BIA GÌ MÀ LÂU THẾ!!!!!!!!!!!!

Pé rồng “bé nhỏ” và JaeJoong hoàng tử bị tiếng quát làm cho nhảy dựng cả lên. Những nhân vật hoàng gia thường có thanh quản khủng bố như vậy sao =.=’’? JaeJoong ngó quanh quất, trong tâm thực sự đang không biết tới đây để cứu ai.

- Đã nói người ta ‘ên là MinMin cơ mà – Pé rồng mếu máo – Có người đến cứu ‘ày Yunnie!

[Bốp] Một cú quăng dép ngoạn mục và hạ cánh an toàn trên đầu của “Pé MinMin”.

- Ai cho gọi bằng cái tên đó hả!!! Gọi là Jung thiếu gia hoạc Yunho công tử cho ta!!! Không thì nói lời từ biệt với bánh pudding kem đi!!!!

Từ trên đỉnh của toà tháp, “Yunho công tử” phóng xuống như siêu nhân và cú tiếp đất thì hoàn hảo. Nò đứng tướng hết sức kênh kiệu : hai tay đút vào túi còn mặt thì hếch lên trời. Nhưng không hiểu sao JaeJoong lại thấy …rất đẹp trai. Đơn giản thôi vì nó đẹp trai thật mà!

- Thằng nào dám đến đây cứu ta [bẻ tay] to gan lắm ! – Yunho nói, lúc này nó mới nhìn sang JaeJoong đang đứng ngớ ra như trời trồng. Và…

[ĐÙNG] trời không mưa, không mây đen nhưng bỗng nghe tiếng sét đánh?!

1s

2s

3s

- Người đẹp ~ ~ ~ Tới đây tìm anh àh? - Nó nhìn thẳng vào JaeJoong và ngọt ngào nói Vẻ mặt cau có ngay lập tức bị dội sạch thay vào đó là vẻ hớn hở đầy gian tà.

- Anh … anh…đừng có tới gần đây nha…- JaeJoong nghe như có luồng điện ớn lạnh chạy xẹt qua người làm cậu bước thụt lùi mấy bước.

- Vậy thì cưng qua đây với anh đi! – Nó nở một nụ cười đểu giả để lộ hai chiếc răng khểnh - chẳng phải đến cứu anh sao?

- Tôi nhầm rồi…anh đâu có cần cứu…- JaeJoong vẫn cứ tiếp tục thục lùi vô điều kiện.

- Ah! Có một con Teddy màu hồng mặc quần đùi màu xanh chuối đang bay trên bầu trời !

- Đâu? Đâu?

- Mơ thôi cưng ạh! [Pặc] [Roẹt]

Hoàng tử ngây thơ một phút lơ là đã bị Yunho chụp được, ngay lập tức nó buộc hai tay hai chân của cậu lại vác lên vai.

- Thả ta ra!!!! Ngươi định làm gì???? Tên biến thái!!!!

- Hahahahah, lát nữa đi rồi ta sẽ cho em biết ta biến thái đến cỡ nào – Yunho liếm môi, khuôn mặt của nó giờ gian tà khỏi phải nói. Nó định làm gì hoàng tử vậy?

- MinMin, cứu!!!! Cứu ta, ta sẽ hậu tạ em bánh kẹo ăn suốt đời!!!!

- Còn ta sẽ cho em thằng em trai Ki Bum của ta và bánh kẹo ăn trong suốt đời, vậy y!

- Ta không chịu!!!!!! Thả ra!!!!!! Thế này chẳng lãng mạn chút nào!!!!! [thế tức là nếu nó lãng mạn thì chịu liền àh]



MinMin còn đứng đó làm gì! Đi ra ngoài chơi y, nó để bảng cấm trẻ em dưới 18 tuổi kìa, coi cái gì!
---o0o---

Cùng lúc đó,

- Hoàng thượng, hoàng thượng!!!!! Cấp báo!!!!!

- Im coi nào, ta đang đánh bài với hoàng hậu cơ mà!

- Nhưng…nhưng…công chúa của chúng ta đã bắt cóc hoàng tử nước láng giềng rồi!

- Ồh! Cái cách ta dạy nó đã có hiệu lực rồi sao?

- Cách gì cơ Chunnie?

- Hậu nhìn kìa, Có một con cá heo mặc pyjama màu xanh chuối đang bay trên bầu trời!!!
------------------------END-------------------
Về Đầu Trang Go down
http://meomeoworld.wordpress.com/
thanhmeovn
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
thanhmeovn

Zodiac : Libra Tổng số bài gửi : 273
Nấm : 5576
Danh tiếng : 0
Ngày tham gia : 06/02/2010
Tuổi : 30
Châm ngôn sống : Trên đời này, quan trọng nhất là tiền. Quan trọng thứ hai cũng là tiền. Vì tiền, chúng ta có thể làm tất cả.
Huy chương : [Series 1shot] Hình như là cổ tích... 10782zn6[Series 1shot] Hình như là cổ tích... Medal80bu1

[Series 1shot] Hình như là cổ tích... _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series 1shot] Hình như là cổ tích...   [Series 1shot] Hình như là cổ tích... Icon_minitime120/06/10, 10:21 pm

Author: thanhmeovn.

Warning:
Shounen-Ai, OOC.
Disclamer: DBSK không thuộc về tôi. Họ là của nhau.
Pairing: YunJae, YooSu, MinFood
Rate: T.
Status: Finished.
Summary:

Hoàng tử vs rồng...
Thiện vs ác...
Công chúa vs...


A/N: Fic được lấy ý tưởng từ câu chuyện Công chúa ngủ trong rừng.

---

[1shot] Công chúa ngủ trong rừng.


Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc xa xôi nọ, nhân dân sống ấm no, hạnh phúc dưới sự trị vì của đức vua Lee So Man anh minh và tài đức, được người người yêu mến. Đức vua chẳng những rất giỏi trong việc nước, mà trong chuyện nhà, ông cũng xứng đáng là người đứng đầu. Hằng ngày, sau khi đã phê duyệt hết đống tấu chương cao ngất trời, So Man lập tức chạy đến hậu cung, "chăm sóc" cho hoàng hậu mà không biết mệt. Thế nhưng không hiểu sao suốt năm năm trời, hoàng hậu vẫn chưa có hỷ. Vì quá đau buồn nên đêm nào, hoàng hậu cũng ngồi bên cửa sổ, ước nguyện với những vì sao. May thay, ước nguyện đó của bà được các vì sao nghe thấy và khiến nó trở thành sự thật. Hoàng hậu đã hạ sinh một nàng công chúa nhỏ. Cả vương quốc vui mừng. Nhân dịp đầy tháng công chúa, So Man cho mở tiệc hội linh đình, mời cả bảy vị thần của thiên nhiên đến dự.

Trong tòa lâu đài lộng lẫy, buổi khiêu vũ đã bắt đầu. Từng đôi tài tử giai nhân hòa mình vào điệu nhạc. Có lẽ các bạn đang thắc mắc rằng cô công chúa nhỏ của chúng ta đang ở đâu phải không? Vâng! Ở một góc của cung điện, công chúa bị cho vào nôi và nằm chèo queo ở đó. Cuối buổi tiệc, mọi người mới luân phiên nhau bước đến gần công chúa. Những lời chúc tốt đẹp bắt đầu tuôn ra. Bảy vị thần thiên nhiên tuy là người cõi trên, nhưng theo xu hướng "công bằng là trên hết" hiện nay, họ vẫn phải xếp hàng và chờ đến lượt. Cuối cùng, sau cả tiếng đồng hồ ngáp lên ngáp xuống, bảy vị thần cũng đã được ban những lời chúc của mình cho công chúa.

- Công chúa, ta chúc cho con có được một giọng hát mượt mà, êm đềm hơn cả nước. - Vị thần của nước, watery với chiếc áo xanh biếc vung đũa thần. Hơi nước bốc lên mù mịt.

- Ta chúc cho con có được một sắc đẹp tuyệt trần, hơn tất cả các loài hoa, không ai sánh kịp. - Vị thần của các loài hoa, flower vung đũa thần. Hương hoa nồng nặc khắp nơi.

- Ta chúc cho con có được sự khéo léo. Con sẽ làm được tất cả những gì người khác có thể làm chỉ qua một lần nhìn thấy. - Vị thần của mây, Cloud vung đũa thần. Sương che phủ tất cả.

- Ta chúc cho con có một tâm hồn thanh khiết hơn bất cứ thứ gì trên Trái Đất này. - Vị thần của tuyết, Snow vung đũa thần. Luồng hơi lạnh lan tỏa.

- Ta chúc cho con luôn luôn vui vẻ, lạc quan, yêu đời. Con sẽ có một nụ cười làm điên đảo bất cứ sinh vật nào nhìn thấy nó. - Vị thần của gió, Windy vung đũa thần. Gió thổi vù vù.

- Ta chúc cho con sẽ luôn được mọi người yêu mến như cha của con. - Vị thần của mặt đất, Earthy vung đũa thần. Mặt đất rung chuyển.

- Còn ta, ta chúc cho công chúa...

Roẹt! Bùm! - Vị thần của mưa và cũng là vị thần nhỏ nhất, Rain giật mình đánh rơi cả đũa thần vì tiếng động của một tia sét lạ. Trong phút chốc, một tên phù thủy hiện ra với nét mặt nhăn như khỉ ăn ớt.

- Yah! Ông già kia! Sao ông mở yến tiệc linh đình thế này mà không mời ta? Ông coi thường ta như thế sao? - Tên phù thủy nghiến răng ken két, hướng sự giận dữ về vị vua.

- Ng... Ngài bớt giận. Tôi nghĩ ngài không thích chốn đông người. Nên... - Đức vua tuy oai phong lẫm liệt, nhưng đứng trước quyền năng to lớn của phù thủy cũng phải khiếp sợ.

- Đúng là ta không thích chỗ đông người! Nhưng ta lại càng-không-thích-kẻ-nào-coi-thường-ta! Đặc biệt là khi có một buổi-tiệc-lớn như thế này. - Tên phù thủy gào lên.

- Ai lại muốn mời một tên phù thủy như nhà ngươi chứ? Đồ phù thủy béo! - Rain lè lưỡi.

- Á à! Tên kia giỏi lắm! Chờ đấy! Ta xử sau! Còn bây giờ, ta phải ban cho công chúa nhỏ vài lời chứ nhỉ. Công chúa sẽ vô cùng xinh đẹp. Nàng là một người con gái hoàn hảo được mọi người yêu mến. Nhưng... đến ngày sinh nhật thứ mười tám, nàng sẽ bị một mũi kim khung cửi đâm vào tay và ngủ một giấc ngàn thu! Ue kyang kyang! - Tên phù thủy cười lớn rồi biến mất trước sự ngỡ ngàng của cả triều đình. Hoàng hậu bật khóc. Đức vua sững sờ. Không khí thảm thương cứ thế mà bao trùm khắp cả cung điện.

- A! Ta vẫn chưa ban phép! Có thể ta sẽ giúp được công chúa! - Rain bất chợt la lên khiến cơn đau tim của hoàng hậu gia tăng. Tuy không tin tưởng lắm nhưng bà vẫn hy vọng phép thuật của vị thần này có thể phá tan lời nguyền của tên phù thủy béo kia. Rain mỉm cười với nàng công chúa nhỏ rồi vung đũa thần.

- Mặc dù ta không đủ khả năng phá bỏ lời nguyền kia của tên phù thủy. Nhưng sẽ giúp cho công chúa không phải ngủ suốt ngàn thu. Vào ngày sinh nhật thứ mười tám, khi bị mũi kim khung cửi đâm vào tay, công chúa vẫn sẽ chìm vào giấc ngủ. Ngủ và chờ đợi. Đến khi có một chàng hoàng tử dũng cảm đến hôn nàng, nàng sẽ tỉnh dậy và khỏe mạnh hơn bao giờ hết.


Một cơn mưa rào lập tức đổ xuống vương quốc, chứng tỏ phép thuật đã linh nghiệm. Sau sự việc đó, đức vua Lee So Man ban hành chiếu lệnh: Đốt hết tất cả khung cửi có trong vương quốc. Người ta nói "phòng bệnh hơn chữa bệnh mà". Mặc kệ cho ngành dệt vải tuột dốc, ông vẫn làm tất cả để đứa con bẻ bỏng của mình có được hai chữ "bình yên".

.
.
.

Mười tám năm trôi qua...

Công chúa dần lớn lên. Nàng xinh đẹp hơn tất cả các loài hoa. Giọng hát của nàng mượt mà, êm đềm hơn cả dòng nước. Sự khéo léo của nàng thuộc vào hàng độc nhất vô nhị. Nàng có một tâm hồn thanh khiết hơn bất cứ thứ gì. Nàng luôn vui vẻ, cười đùa với mọi người. Bất cứ ai, khi đã gặp nàng, cũng đều phải đổ thành đổ nước để chạy theo. Đức vua và hoàng hậu vô cùng hạnh phúc khi nhìn thấy đứa con nhỏ của mình ngày nào giờ đã trưởng thành. Nhưng họ cũng vô cùng lo lắng khi cái ngày định mệnh đã tới. Công chúa đã tròn mười tám tuổi.

.
.

- Công chúa, buổi tiệc sinh nhật thứ mười tám của con sẽ diễn ra trong một canh giờ nữa. Con hãy mau thay y phục đi! - Hoàng hậu vuốt ve mái tóc mượt mà của con mình, thỏ thẻ.

- Vâng thưa mẫu hậu! - Công chúa vâng lời. Nàng nhanh chóng đi về phòng. Và thật bất ngờ, giữa căn phòng xinh xắn của nàng, có một vật gì đó rất lạ mà nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nó được làm bằng gỗ, có cần quay, có kim, có chỉ... Chắc các bạn đã đoán ra rồi nhỉ? Đó là chiếc khung cửi. Đối với chúng ta, việc nhận biết cái vật thể đó không có gì là khó. Nhưng đối với công chúa, người chưa bao giờ nhìn thấy khung cửi thì lại khác. Nàng tò mò tiến lại gần xem xét, chẳng may đạp phải váy của chính mình nên ngã nhào. Tay nàng chạm vào mũi kim trên khung cửi.

- A! Đau quá! - Nàng chỉ kịp thốt lên như thế rồi lăn ra ngáy. Và thế là nàng được đức vua và hoàng hậu đưa đến một tòa tháp trong khu rừng sâu ơi là sâu, nơi có con rồng hung dữ canh gác, chờ đợi một hoàng tử dũng cảm đến giải cứu.

.
.

Cách đó không xa, tại vương quốc Animal, có chàng hoàng tử Gấu tên Jung Yunho. Khi biết tin, chàng lập tức khăn gói lên đường. Vượt qua một dòng suối, một cánh đồng dài 5km, và 5km rừng cùng biết bao nhiêu khó khăn thử thách, chàng mới đến được tòa tháp. Vừa đến nơi, chàng nhanh chóng rút kiếm, tiến vào bên trong tháp.

- Tên kia! Ngươi là ai? - Một con vật nửa người, nửa thú từ trong bóng tối bước ra khiến chàng giật bắn mình, làm rơi cả kiếm. Đáng lẽ chàng sẽ thể hiện mình là một hoàng tử dũng cảm, nhưng vì trước khi đến đây, chàng có nghía qua bộ phim The Ring. Nên bây giờ, mồ hôi chàng cứ vã ra như tắm, tay chân run rẩy trông phát tội. Thật may cho chàng, vì cái con vật kia không đáng sợ cho lắm. Nó không có cái mồm đầy răng, máu me bê bết như chàng tưởng tượng. Nó chỉ có đôi tai và cái đuôi khác người. Sau khi xác định sinh vật trước mặt không nguy hiểm, chàng mới lấy lại vẻ oai vệ của mình.

- Ta là Jung Yunho, hoàng tử xứ Animal. Còn mi là ai? Mau gọi con rồng canh giữ tháp ra đây cho ta! - Yunho dõng dạc.

- Ta là con rồng đó đây! - Con vật nghênh mặt, vểnh tai.

- Hả? Mi á? Rồng gì mà chẳng giống rồng chút nào, lại còn bé teo thế? - Chàng ngạc nhiên nhìn từ đầu đến chân con vật. Nó không có bất cứ một thứ gì giống rồng trừ đôi tai và chiếc đuôi đang ngoe nguẩy.

- Đúng! Ta là một con rồng chính hiệu "con nai vàng"! - Con vật lại khẳng định thêm lần nữa, đầu gật gật. - Chẳng qua là do hồi nhỏ ta thường phải cõng bà cố ta đi bơi, vác mẹ ta đi tập tạ. Bà và mẹ thì bự mà xương ta thì mềm nên đâm ra nó bị biến dạng thế thôi.

...

- A ha ha ha! - Chàng cười lớn. Có vẻ hình tượng về một con rồng to lớn của chàng bị phá hủy hoàn toàn. Vì cái con rồng đang đứng trước mặt chàng chỉ cao có 150 cm. Vs với chiều cao 180 cm của chàng thì có lẽ chàng xứng đáng làm rồng hơn.

- Cười cái gì? Dám coi thường Kim Jaejoong ta sao? Ứ thèm chơi với ngươi nữa. - Con vật liếc chàng bằng ánh mắt mang hình... lựu đạn rồi đi ra một góc, tay vẽ vẽ vài vòng tròn, miệng trề ra vô thức.

- Thôi thôi, cho ta xin lỗi!!! - Chàng vuốt ve con vật.

- Hứ!!! - Con vật vẫn cứ giận dỗi.

- Thôi, đừng giận nữa mà!!! - Chàng nài nỉ.

- Hứ!!! - Con vật vẫn không hết giận.

- Thôi mà cưngggg ~ Đừng giận nữa ~ Để ta đền cho cưng nhá, cưng chịu không? - Miệng chàng nhếch lên gian xảo. Cứ mỗi lần cái đầu của chàng có cái ý tưởng gì hay hay là cái mồm nó tự nhiên biến dạng. Lúc cong xuống, lúc cong lên, lúc trề ra, lúc bặm lại,... Nhưng tất cả những hình dạng đó không thể nào so sánh được với nụ cười nửa miệng. Vì sao? Vì nó luôn luôn báo hiệu cho một ý tưởng rất rất rất là "hay" sắp được thực hiện.

- Đền cái gì? Ta thích ăn kẹo sữa! - Con vật ngây thơ đáp.

- Được thôi! Về nhà ta, ta lấy cho. Nó ở bên kia cánh đồng. Nhà ta có nhiều kẹo sữa lắm! - Chàng bật lên tiếng cười nhỏ.

- Okie! - Con vật lại ngây thơ đáp. Chỉ chờ có thế, chàng Gấu ngốc, thật ra lại không hề ngốc một chút nào, vác con vật lên ngựa, phóng thẳng về lâu đài của mình, chui vào phòng và treo bảng "Miễn tiếp khách". Vài phút sau đó, chúng ta có thể nghe được những tiếng la hét, chửi bới, rên rỉ của con rồng nhỏ tội nghiệp.

.
.

Quay trở lại tòa tháp...

- Tên hoàng tử Gấu chết tiệt! Tự nhiên khi không đi lôi kéo con rồng của ta đi đâu mất tiêu! Làm ta phải bỏ cả công việc để đứng ngoài tháp để canh gác như vầy, còn gì là thể thống nữa chứ! - Tên phù thủy bực bội đi lòng vòng quanh tháp.

- Honey ah ~ Ở ngoài đó làm gì lâu vậy? - Một giọng nói trầm ấm vang lên từ trong tháp.

- Ta đang bận canh gác ở ngoài này. Để khi khác đi! - Tên phù thủy nhăn nhó.

- Mông to! Vào đây đi cưng! - Giọng nói đó lại vang lên.

- Ai cho phép ngươi gọi ta là mông-to hả? - Tên phù thủy gào lên, dậm chân bình bịch bước vào tháp. Tiếp theo đó là những tiếng la hét, chửi bới, rên rỉ của tên phù thủy dại dột.

- Á á á á! Buông ra! Tên hoàng tử đáng ghét! Mau đi cứu công chúa rồi out đi!

- Thôi! Không cứu công chúa nữa! Chunnie thích phù thủy Mông To hơn!

- Á á á á!!! Hoàng tử rape phù thủy!!! Không được!!! Ta muốn làm seme!!!

.
.

Về phần nàng công chúa trên tòa tháp. Thật ra nàng đã tỉnh dậy từ rất lâu, chẳng qua là không muốn ra khỏi tháp. Vì sao ư? Vì tình yêu của nàng đang ở đó.

- Ta là công chúa của đất nước Dong Bang. Nguyện thề đời đời kiếp kiếp yêu chàng, vì chàng đã đem đến đồ ăn cho ta. Tủ lạnh ơi! Mong trời đất chứng giám cho tấm lòng thành!

Và thế là từ đó, nàng công chúa xinh đẹp sống hạnh phúc cùng chàng hoàng tử Tủ Lạnh trên tòa tháp cao, trong khu rừng sâu thiệt là sâu, hạnh phúc mãi mãi về sau.

.
.
.

Hoàng tử vs rồng...
Thiện vs ác...
Công chúa vs tủ lạnh.


~End~
Về Đầu Trang Go down
http://meomeoworld.wordpress.com/
thanhmeovn
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
thanhmeovn

Zodiac : Libra Tổng số bài gửi : 273
Nấm : 5576
Danh tiếng : 0
Ngày tham gia : 06/02/2010
Tuổi : 30
Châm ngôn sống : Trên đời này, quan trọng nhất là tiền. Quan trọng thứ hai cũng là tiền. Vì tiền, chúng ta có thể làm tất cả.
Huy chương : [Series 1shot] Hình như là cổ tích... 10782zn6[Series 1shot] Hình như là cổ tích... Medal80bu1

[Series 1shot] Hình như là cổ tích... _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series 1shot] Hình như là cổ tích...   [Series 1shot] Hình như là cổ tích... Icon_minitime120/06/10, 10:23 pm

Author: thanhmeovn.

Warning:
Shounen-Ai, OOC.
Disclamer: DBSK không thuộc về tôi. Họ là của nhau.
Pairing: YunJae, YooSu, MinFood.
Rate: T.
Status: Finished.
Summary: Lọ lem @ [nói đơn giản vậy thôi, mọi người tự hiểu].

A/N: Fic được lấy ý tưởng từ câu chuyện Cô bé lọ lem.

---

[1shot] Cậu bé lọ lem.


Lọ lem ngày xưa xinh đẹp, dịu dàng. Lọ Lem ngày nay cũng xinh đẹp dịu dàng không kém.
Lọ Lem ngày xưa vất vả, khổ cực. Lọ Lem ngày nay còn vất vả, khổ cực hơn gấp bội.

.
.

Công ty trách nhiệm sản xuất nước mắm cá cơm. Bất cứ ai nghe đến danh công ty này cũng đều phải mở miệng mà trầm trồ thán phục vị giám đốc họ Jung. Một giám đốc tài giỏi, đào hoa, phong nhã, một thiên tài có một không hai. Năm 2 tuổi, ông đã biết đàn piano. Năm 9 tuổi, ông đã đỗ đại học. Năm 12 tuổi, ông đã lấy được bằng tiến sĩ. Và năm 17 tuổi, ông đã lấy vợ và có một đứa con. Vợ của ông là người phụ nữ hoàn hảo, nhưng thật đáng tiếc, bà đã sớm qua đời vì bệnh trĩ, để lại cho ông đứa con trai nhỏ tên Jung Yunho. Sợ con mình thiếu tình thương của mẹ, ông Jung đã phải kết hôn với một cô gái khác làm vợ kế. Bà vợ kế này có hai đứa con riêng. Đứa tên Yoochun chỉ biết đến hai chữ "Tiền""Người đẹp". Đứa tên Changmin thì quanh năm suốt tháng chỉ réo hai chữ "Đồ ăn".

Một hôm, khi đang đi trên đường đi mua bắp cải cho vợ, ông Jung vì thương nhớ bà Jung nên không chú ý, vấp phải hột mít, té dập đầu và lìa đời. Bà vợ kế vốn rất ghét đứa con trai riêng của chồng. Nay ông mất, bà càng thường xuyên mắng mỏ, chửi bới, đánh đập Yunho không thương tiếc.

Cậu bị bắt phải làm việc quần quật suốt ngày, đến nỗi mặt mũi lúc nào cũng lấm lem bụi đất, nên người ta gọi cậu là Lọ Lem. Hằng ngày, Lọ Lem phải vật vã chăm sóc cho bà mẹ kế và hai đứa em trai. Buổi sáng, cậu phải dậy sớm, lau chùi nhà cửa và làm bữa sáng. Buổi trưa, cậu phải đứng vừa ngủ vừa quạt cho hai thằng em "quý hóa" của mình. Buổi chiều, cậu phải tẩm quất cho bà mẹ kế, thỉnh thoảng còn bị bà lôi ra làm búp bê để chơi tổ chức tiệc trà. Buổi tối, cậu phải bận bịu với một đống quần áo, một đống bài học, một đống game mới chưa chơi và một đống tin nhắn chưa trả lời. Cậu đã tất bật công việc như thế, mà hai thằng em quái quỷ kia của cậu lại cứ hành hạ cậu. Chúng nó còn ác hơn cả bà mẹ kế kia nữa.

- Hyung giặt dùm em bộ đồ này. Lưu ý không chà quá mạnh tay, không sấy khô, phải dùng miệng thổi, không được ngâm vào nước, phải dùng bình xịt, vừa xịt vừa chà nhẹ. Hyung nhớ chưa? Bộ đồ mà có mệnh hệ gì là hyung chết với em.

- Ê! Hyung! Chỗ này còn bụi nè!

- Hyung ơi! Phòng em có con gián!

- Trễ rồi đó! Sao hyung không mau nấu cơm đi! Em đói!

- Bộ vest đen quý phái của em đâu rồi? Hyung!!!

- Hyung! Lại đây chơi vật tay với em!

- Đi tán gái với em không hyung?

- ...


Và cứ thế, Lọ Lem của chúng ta năm nay đã tròn 18 tuổi.
Haizzz!!! Thật tội nghiệp Lọ Lem! Không biết đến bao giờ cậu mới có thể thoát khỏi tình trạng khốn khổ này đây!

.
.
.

Công ty hải sản đánh bắt cá cơm. Đây là một công ty bạn của công ty trách nhiệm sản xuất nước mắm. Giám đốc họ Kim của công ty này có một cậu con trai vô cùng xinh đẹp tên là Jaejoong. Biết con trai mình đã đến tuổi cập kê, giám đốc Kim cho tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ thật thịnh soạn để kén chồng, kén vợ cho con. Dĩ nhiên, cả nhà họ Jung cũng sẽ được mời. Yoochun nghe được tin, vội vàng sắm sửa quần áo. Changmin cũng háo hức chẳng kém. Lý do: Kim Jaejoong là mỹ nhân kiêm đầu bếp giỏi, lại giàu có và danh giá. Tuy nhiên, đến cả con người đầy bá khí như Lọ Lem cũng thích thú quần quần áo áo đi chơi. Vì sao? Vì cậu ham chơi mà.


Đáng tiếc là Lọ Lem của chúng ta không có nhiều tiền để mua quần áo mới. Vì sao? Vì cậu vừa sắm một cái di động Sony Ericson và một chiếc đạp. Không còn cách nào khác, cậu đành phải kết hợp những bộ quần áo cũ để tạo nên vẻ bề ngoài đẹp nhất. Chiếc áo sơ mi của Yoochun, cái cà vạt đen của Changmin, bộ vest của bố, và keo xịt tóc của mẹ kế. Chỉ với những thứ đơn giản, Lọ Lem đã cởi bỏ lớp vỏ bọc xấu xí, trở thành một chàng trai quyến rũ khiến mẹ con bà mẹ kế chỉ biết tròn mắt nhìn. Đến lúc buổi tiệc sắp bắt đầu, bộ đồ của Lọ Lem bỗng nhiên bị mấy con chó nhà hàng xóm tha đi mất. Buồn quá, Lọ Lem ôm mặt khóc.


- Con đừng khóc nữa! Ta sẽ giúp cho con! - Một bà tiên hiện ra.

- Bà là ai? - Lọ Lem ngây thơ hỏi.

- Ta là tiên Hana đây! Ta đến để giúp con! - Bà tiên hiền từ đáp.

- Tiên gì mà béo thế? - Lọ Lem trề môi.

- Grừ... Dám bảo ta béo hả? Bây giờ có muốn ta giúp không? - Bà tiên gầm gừ.

- D... Dạ vâng! - Lọ Lem sợ hãi gật đầu lia lịa.

Chíu! - Bà tiên vung đũa thần. Bộ đồ thun hàng dởm Lọ Lem đang mặc trên người bỗng chốc biến thành một bộ com-lê xịn hết xảy. Cả chiếc xe đạp cà tàng của cậu cũng biến thành chiếc mô-tô sành điệu.

- Con đi đi! Và nhớ, phép thuật chỉ linh nghiệm đến đúng 12 giờ khuya. Con phải về trước l...

Chưa kịp nghe hết câu dặn dò, Lọ Lem đã nhảy phóc lên xe, rồ máy, phóng đi một mạch, bỏ lại bà tiên đứng đó trơ như đá.

- Con nít thời nay hỗn hào quá! Mà... mình có béo thật không nhỉ?

.
.
.

Tại nhà hàng khách sạn Cá-Mắm, buổi khiêu vũ đã bắt đầu. Nếu không tính người già, trẻ nhỏ và hàng đống người tụ tập ở ngoài thì có đến 500 nam thanh nữ tú tham gia vào buổi tiệc, ai ai cũng muốn lọt vào mắt xanh của chàng công tử đẹp trai. Còn Jaejoong thì sao? Chúng ta hãy cùng đến phòng vip nhất của khách sạn để xem xét nào!


- Con-không-lấy-vợợợợợ!!! - Tiếng thét của Jaejoong vang lên khiến đầu bếp đang chiên trứng phải hất văng cả trứng, một công tử quyến rũ đang uống rượu phải sặc rượu, một công tử đáng yêu đang ăn phải nghẹn.

- Thế ra con muốn lấy chồng à? - Ông Kim cười gian xảo.

- Khôngggggg! Chủ nghĩa độc thân muôn năm! - Jaejoong tuyên bố.

- Không lằng nhằng! Con nhất định phải chọn được một cô gái... hoặc một chàng trai để làm dâu... hoặc rể cho appa trong tối nay. Nếu không... cha sẽ... sẽ... cắt lương! - Ông Kim phán quyết khiến Jaejoong phải ôm đầu thở dài. Cậu đành lẽo đẽo theo cha tiếp đón hết vị khách này đến vị khách nọ, phải chịu đựng hàng ngàn ánh mắt chòng chọc nhìn mình.


Về phần Lọ Lem của chúng ta thì... sau khi thoát khỏi đám đông gào thét ở bên ngoài, cậu cũng vào được bên trong khách sạn. Thứ nhạc cải lương của buổi khiêu vũ nhanh chóng làm cậu buồn ngủ. Với tài năng bẩm sinh của mình, Lọ Lem lơ đi cái thứ nhạc chán phèo đó, lôi ra chiếc Sony Ericsion, bật bài hát cậu yêu thích và... nhảy.



Sin-gia-ge-un đa-com-ha-ge, pe-ong-beo-hà-ge nà-e-ge keo-nhầu!
[Tạm dịch: Shijageun dalkomhage, peongbeomhage naege kkeullyeo]

Rai-sin sânnn!!! Rai-dấppp!!!
[Tạm dịch: Rising Sun! Rise up!]

Púp-pồ-lai lét-xì mi xét ấp mai quơ!
[Tạm dịch: Pupple Line Let's me set up my world]

Ô ố ồ ố ô ô!!!
[Tạm dịch: O]



Tiếng nhạc xập xình, sôi động của Lọ Lem đã thu hút sự chú ý của Jaejoong. Cùng lúc đó, đám đông bên ngoài, vì quá phấn khích khi có thêm một chàng trai quyến rũ, nhảy giỏi ở bên trong khách sạn, đã phá cửa, xông vào gây nên tình trạng hỗn loạn. Người này xô đẩy người kia. Jaejoong mất thăng bằng. Cậu nhắm mắt chờ đợi cú chạm đất đau điếng. Nhưng có một cánh tay khỏe mạnh, cứng cáp đỡ lấy cậu. Cậu từ từ mở mắt ra. Chàng trai trước mặt cậu thật đẹp. Mái tóc nâu của anh được xịt keo dựng đứng như con nhím, đôi mắt hơi xếch lên quyến rũ.


- Anh... Anh là ai? - Mặc kệ tiếng la hét xung quanh, Jaejoong chớp chớp mắt hỏi.

- Jung Yunho. - Lọ Lem cười.

- Anh... họ Jung ư? Sao tôi chưa thấy anh bao giờ nhỉ? - Jaejoong dường như không đỡ nổi nụ cười chết người kia của Lọ Lem. Người cậu cứ mềm nhũn ra.

- Tôi...

Bính bong! - Đồng hồ điểm 12 giờ.


- Xin lỗi! Nhưng tôi phải đi rồi! - Lọ Lem vội vàng chạy đi, miệng lầm bầm. - Đáng ghét! Cái đồng hồ chết tiệt! Phá đám ngay lúc lãng mạng thế này. Cả cái bà tiên kia nữa! Lần sau đừng để cho ta gặp lại bà! - Sở dĩ Lọ Lem của chúng ta bực bội như thếlà vì: Lúc Lọ Lem bước ra khỏi nhà đã là 11h, lúc đến được đây đã là 11h30', lúc chen được vào trong đã là 12h kém 5'. Vậy mà Lọ Lem chỉ có thể ở khách sạn cho đến 12h. Phép thuật hết linh nghiệm. Thế đấy, số phận Lọ Lem cuối cùng cũng chả thay đổi được bao nhiêu.

Lọ Lem chạy về nhà thật nhanh hết sức có thể mà không để ý rằng, cậu đã đánh rơi chiếc điện thoại mới mua tại khách sạn và Jaejoong là người nhặt được nó. Ngày hôm sau, công ty hải sản đánh bắt cá cơm lại cho ra một thông báo gây xôn xao.




Thông báo tìm chồng lạc


Xin thông báo, con trai giám đốc Kim - Kim Jaejoong đang cần tìm chồng là chủ nhân của chiếc điện thoại Sony Ericsion này.

[Hình ảnh]

Khi đi anh mặc áo com-lê xịn, đi xe mô-tô sành điệu, tóc nâu xịt keo xù như nhím, đôi mắt xếch quyến rũ, nhảy rất tài.

Ai biết anh đang ở đâu hoặc cảm thấy mình có khả năng giải khóa chiếc điện thoại này, xin liên hệ số điện thoại công ty, gặp Kim Jaejoong.

Gia đình xin cảm ơn và hậu tạ.




Ngay lập tức, mẹ con bà mẹ kế của Lọ Lem ham hố đi giải mã, để lại Lọ Lem ở nhà với trăm công ngàn việc. Nhưng Lọ Lem chúng ta đâu phải hạng người bị ức hiếp mãi. Thế nên, cậu lập tức đến thẳng công ty hải sản đánh bắt cá cơm và tìm gặp Jaejoong. Đương nhiên, chẳng bao lâu sau, họ lấy nhau.

.
.

Đêm tân hôn.
Phòng vip khách sạn Cá-Mắm.

- Joonggie ah ~ Không còn ai làm phiền chúng ta nữa rồi! - Yunho gian xảo nhìn Jaejoong trong bộ com-lê trắng.

- Khoan đã! JaeJae sẽ nằm trên! - Jaejoong kiên quyết.

- Không chịu ~ Hay là chơi một ván bài quyết định ai nằm trên đi! - Yunho đề nghị.

- Okie!



Vài phút sau...

- JaeJae thắng Yunnie rồi nhé! - Jaejoong xòe bài. Ba cào. Có vẻ cậu chắc chắn sẽ là người nằm trên.

- ... - Khuôn mặt Yunho đăm chiêu vào mấy quân bài như muốn thôi miên nó. Đầu cậu hết nghiêng qua trái, lại nghiêng qua phải, ảnh mắt vô hồn. Cậu thở hắt ra một tiếng.

- Sao? - Jaejoong tròn mắt.

- Joonggie thắng rồi! - Yunho ỉu xìu

- Yeah!!! - Jaejoong sung sướng la to mà không để ý Yunho đang nhìn mình bằng ánh mắt pervent hơn bao giờ hết.

/Kukuku... Joonggie ah! Cưng vui mừng quá sớm đó!/



Thêm vài phút sau nữa...

- A á á á!!! JaeJae là người nằm trên kia mà!!!

- Joonggie ah! Thì cưng vẫn nằm trên đấy thôi! Chỉ có điều là YunYun vẫn là seme thôi!

- Á á á á!!! Đồ lừa đảo!!!

.
.

Cùng lúc đó, trước cửa nhà vị đầu bếp tài ba Kim Junsu của nhà hàng Cá-Mắm...

- Susu!!! Hãy chấp nhận anh đi!!!

- Tránh ra!... Oáp!... Anh có bị khùng không hả? 1h sáng rồi đó! Về đi!... Oáp!...

- Khi nào Susu chịu chấp nhận anh, anh mới về!

- Hừ, mặc kệ anh đó!



Ba phút sau...

- Nè, thôi, dù gì cũng khuya rồi, vào đây ngủ tạm đi! Anh ngủ trên ghế đó.

- Ôi! Cảm ơn con cá heo bé bỏng của tôi!

- Tôi không phải là "con cá heo bé bỏng" của-anh!

/Kukuku... không phải rồi cũng sẽ phải thôi cưng ah ~/



Năm phút sau...

- Á á á á á!!! Anh là tên dê xồm!! Đồ #@*%$!!! Buông ra!!! Ai cứu tôi với!!! - Tiếng la thất thanh của vị đầu bếp tài ba Kim Junsu được cất lên với tần số cao nhất.

.
.

Trong khi đó...

- Umma!!! Con đói!!!

- Tiên sư mày! Khuya lắm rồi! Đi ngủ đi!

- Ummmm-mááááá!!! Connnn đóiiiiiii!!!!!

- Thôi được rồiiiiii!!!!

- Đồ ăn muôn nămmmm!

- Ôi! Cái thân già của tôi!


~End~
Về Đầu Trang Go down
http://meomeoworld.wordpress.com/
Sponsored content




[Series 1shot] Hình như là cổ tích... _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series 1shot] Hình như là cổ tích...   [Series 1shot] Hình như là cổ tích... Icon_minitime1

Về Đầu Trang Go down
 

[Series 1shot] Hình như là cổ tích...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Chibi Group :: Khác :: Nghệ thuật :: Văn chương-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất