Chibi Group
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Một linh hồn Chibi trong một cơ thể Chibi.
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
thanhmeovn
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
thanhmeovn

Zodiac : Libra Tổng số bài gửi : 273
Nấm : 5578
Danh tiếng : 0
Ngày tham gia : 06/02/2010
Tuổi : 30
Châm ngôn sống : Trên đời này, quan trọng nhất là tiền. Quan trọng thứ hai cũng là tiền. Vì tiền, chúng ta có thể làm tất cả.
Huy chương : [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. 10782zn6[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Medal80bu1

[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. _
Bài gửiTiêu đề: [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance.   [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Icon_minitime120/06/10, 10:28 pm

Tittle: Final Fantasy Tactics Advance.
Author: thanhmeovn.
Disclamer: Các nhân vật trong này không phải của tôi. Họ là của người sáng tạo ra game này.
Genre: Advance, Fantasy.
Summary:

Một "nhóc" với đứa em trai bị tật ở chân...
Một cậu bé ít nói luôn bị bạn bè ức hiếp...
Một cô bé có máu tóc màu trắng khác thường...

Ba con người khác nhau ấy đã gặp nhau trong một ngày định mệnh.
Cùng với quyển sách thần kì, họ sẽ trải qua những điều gì?


A/N: Tôi viết fic này theo tâm trạng nên có đôi chỗ vui buồn lẫn lộn, tính cách nhân vật hình như cũng chả rõ ràng '____' Mong mọi người thông cảm cho '_____'
Tôi viết theo một game tôi đã từng chơi trên giả lập GBA. Đây không phải game Final Fantasy nổi tiếng đâu nhé~ Đừng nhầm lẫn '_____'
Về Đầu Trang Go down
http://meomeoworld.wordpress.com/
thanhmeovn
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
thanhmeovn

Zodiac : Libra Tổng số bài gửi : 273
Nấm : 5578
Danh tiếng : 0
Ngày tham gia : 06/02/2010
Tuổi : 30
Châm ngôn sống : Trên đời này, quan trọng nhất là tiền. Quan trọng thứ hai cũng là tiền. Vì tiền, chúng ta có thể làm tất cả.
Huy chương : [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. 10782zn6[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Medal80bu1

[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance.   [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Icon_minitime120/06/10, 10:30 pm

Chap 1: Sự khởi đầu.


Hôm đó là một ngày như mọi ngày...

Tiếng chuông reo lên báo hiệu giờ học đã kết thúc. Sân trường trở nên nhộn nhịp bởi tiếng trò chuyện, cười đùa của học sinh lúc ra về. Nó buồn bã nhìn quanh. Ai cũng có bạn bè để chơi cả, ngoại trừ nó. Cũng đúng, nó chỉ mới chuyển đến trường này vào sáng nay thôi mà. Nó chậm rãi bước trên nền gạch được phủ đầy tuyết với chiếc khăn len ấm áp mà mẹ nó may cho. Lúc này đang là mùa đông, cái mùa mà bọn trẻ con thích nhất, vì chúng có thể chơi ném bóng tuyết, trượt tuyết, xây hình bằng tuyết hay bất cứ thứ gì về tuyết mà chúng có thể nghĩ ra được. Trời vào buổi trưa mà vẫn lạnh thấu xương. Mình mẩy nó run bần bật. Có lẽ chiếc khăn len của mẹ nó không đủ để ngăn chặn cái lạnh thấm vào da, vào thịt của nó. Nó hy vọng mình về nhà thật nhanh với chiếc lò sưởi thân yêu và không có trở ngại gì. Nhưng cuộc đời đâu có như nó mong muốn. Những giọng nói đáng ghét vang lên ở một góc của sân trường đã khiến nó chú ý. Và cái giọng nói to nhất trong những giọng nói đáng ghét đó lại càng khiến nó chú ý hơn.

- Hah hah. Sao mày yếu thế hả? Bọn tao chỉ muốn thua thôi mà. Sao mày không thực hiện nguyện vọng của bọn tao hết vậy? Hah hah. Chơi như vầy thì chả vui gì hết. Đồ yếu ớt. Hah hah...

Ra là Lyle - tên đáng ghét nhất trong những tên đáng ghét của trường. Hắn luôn ngạo mạn, thích trêu ghẹo những bạn khác và cười thích thú khi những nạn nhân của hắn gồng cổ lên cãi, có khi đánh hắn rồi bị hắn đánh, đình chỉ học tập hoặc đuổi học. Hắn là con của phó hiệu trưởng trường nên có dư sức để làm việc đó nếu nạn nhân của hắn không đủ sự kiềm chế hay nói đúng hơn là sự nhịn nhục. Vào mùa đông, hắn càng lộng hành hơn. Hắn rủ đám bạn ưa nịnh nọt của hắn chơi ném bóng tuyết, nhưng không phải là ném vào nhau, mà là vào các học sinh khác. Hôm nay chỉ có duy nhất một nạn nhân vì lý do trốn không kịp nên đã bị hắn bắt ở lại ném bóng với hắn. Hắn nhìn nạn nhân im lặng mà chán chường. Sao nó không lên tiếng đi chứ nhỉ? Hắn tự hỏi. Như một phép màu đối với hắn, cậu bé tóc xoăn nâu ngắn với chiếc áo màu xanh lá ấy đã biểu hiện một sự khó chịu trên mặt. Hắn lập tức bồi thêm một đòn tấn công cậu bé ngay.

- Nè, Mewt. Con gấu bông nho nhỏ xinh xinh của mày hôm nay đâu rồi? - Lyle hỏi, giọng giễu cợt.

Thấy Mewt không có phản ứng gì, Colin, tên đứng thứ nhì trong những tên đáng ghét lên tiếng.

- Mày không muốn gấu bông nhỏ đáng yêu bị cảm lạnh vì tuyết à? Đúng không?

Mewt cũng vẫn im lặng. Guinness, một tên đáng ghét khác cũng lên tiếng.

- Aw, mẹ mày mua cho mày con gấu đó à?

Và một lần nữa, cố gắng của bọn đáng ghét đó không thành. Mewt vẫn chỉ im lặng, giương mắt nhìn bọn chúng và thể hiện sự khó chịu trên mặt. Nó cảm thấy gan mình nóng lên. Bọn Lyle thật là quá quắt! Rõ ràng chúng biết Mewt đã mất mẹ mà còn nói như thế. Nếu để cậu bé ấy ở đó với bọn chúng một lát nữa thì cậu bé sẽ phải chịu đựng sự tổn thương vô cùng to lớn. Nó dám chắc thế. Nó lập tức tiến về phía Lyle, chắn giữa Lyle và Mewt. Nó giương cặp mắt đầy ý chí quyết đấu nhìn Lyle. Lyle dường như cảm thấy có thêm một thứ đồ chơi mới tự nhảy vào đống đồ chơi của hắn. Mắt hắn sáng lên nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh đáng ghét.

- Có chuyện gì thế nhóc? Khôn hồn thì tránh ra một bên, anh mày đang làm việc.

Bây giờ thì nó lại càng điên hơn. Hắn không nhớ nổi tên nó hay là không thèm nhớ, mặc dù nó học cùng lớp với hắn và cô giáo có giới thiệu tên nó cho cả lớp biết lúc sáng rồi. Đã thế, hắn còn gọi nó là nhóc, trong khi nó bằng tuổi hắn. Nó lại nhìn hắn bằng một cặp mắt đầy ý chí, à không, cặp mắt bùng lửa căm hờn mới đúng. Lyle thích thú nhìn thứ đồ chơi mới của mình với một nụ cười nửa miệng. Còn Guinness thì dường như không chú ý đến nó và thích trêu chọc Mewt hơn.

- Mặc kệ mày đấy Mewt. Dù gì thì mày cũng chả dám mở miệng nói bất cứ thứ gì đâu nhỉ? Mày giống như một đứa con gái bé nhỏ, yếu ớt thôi. Mở miệng gọi mẹ...

Đang nói, bỗng hắn nhận ra có một ánh mắt đầy sát khí nhìn mình. Nó bực lắm rồi. Hôm nay nó mà không trị bọn Lyle thì không còn là nó nữa. Nó xắn tay áo và chuẩn bị lao vào cái bọn đáng ghét kia... nếu không có một cô bé bước đến.

- Này, đó là phân biệt đối xử giới tính đấy. Và tôi biết một vài "đứa con gái bé nhỏ" có thể đá chết các cậu đấy.

Sau khi nhìn chăm chăm vào cô bé với mái tóc hồng và khuôn mặt xinh xắn ấy, Lyle lại tiếp tục cái vẻ mặt mà hắn đã sử dụng với nó lúc nãy và cố tình gọi to tên cô bé.

- Whoa, Ritz! Có chuyện gì thế?

Ritz - một cô gái nổi tiếng trong trường vì là một tiểu thư giàu có với mái tóc màu trắng bạc, khi sinh ra cô đã thế. Ritz có vẻ không thích mái tóc của mình lắm nên thường hay đi nhuộm hồng. Nhưng đối với nó, thì nó nghĩ cô nên để mái tóc có màu tự nhiên hơn. Nó thích cái màu trắng bạc trên tóc cô. Có lẽ vì nó đẹp và thể hiện một chút gì đó bất khuất trong tính cách cô. Ritz cảm thấy khó chịu khi Lyle hô to tên cô. Cô lập tức đưa ra một lời thách đấu.

- Cậu không muốn chơi ném bóng tuyết sao? Cùng chơi nào!

- Tùy cưng thôi. - Lyle nhún vai, làm ra vẻ không chú ý gì đến mấy trò chơi vặt vãnh, nhưng trong bụng hắn thích lắm. Sắp có vài tên tiêu đời rồi. Hắn thầm nghĩ. Trong khi Lyle đang hí hửng với ý nghĩ trong đầu mình, thì Ritz đi đến bên nó. Giọng nói pha chút bực mình khi nó không mạnh dạn nói như cô lúc nãy mà chỉ nhìn Lyle.

- Cậu nên nói chuyện đi chứ. Ít nhất hãy nói với họ tên của cậu. Cậu không thể là "nhóc" mãi mãi, phải không?

- Ừm... mình tên là... là... Mình tên là Marche - Nó ấp úng trả lời như sợ cô bực mình hơn. Thật là vô lý! Đáng ra nó mới là người bực mình mới phải. Tên Lyle kia không nhớ tên nó cũng đành, nhưng ngay cả Ritz cũng không nhớ tên nó. Chả lẽ nó học chung với hội "Những người hay quên" sao? Cậu bé Mewt nãy giờ đứng chứng kiến sự anh hùng... à không, sự điên rồ của hai con người lên tiếng. Thế nào nó và Ritz cũng sẽ bị cảnh cáo bằng một hình thức nào đó mà Lyle có thể nghĩ ra.

- Xi.. xin... lỗi, Marche - Cậu bé ngập ngừng. Dường như cậu cảm thấy có lỗi bởi nó sẽ bị Lyle hành hạ suốt một năm học vì cứu cậu thoát khỏi Lyle trong ngày đầu đi học.

- Cậu không cần phải xin lỗi Mewt. - Nó phì cười trước bộ dạng lúng túng của cậu. Cậu lại im lặng, nhưng vẻ mặt không thể hiện sự khó chịu nữa, mà thay vào đó là một nụ cười. Ritz thì đang lo dàn thế và chọn địa hình cho mình mà bỏ qua mất nụ cười hiếm hoi của Mewt. Cô quay sang ông quản gia đã già.

- Được rồi, ông Leslaie. Chúng tôi đã sẵn sàng, nhờ ông làm trọng tài giùm.

Ông Leslaie tuân lệnh ngay. Quả nhiên làm tiểu thư con nhà giàu sướng thật. Mọi người đều tuân theo răm rắp. Nó thầm nghĩ. Ông chầm chậm bước tới giữa hai đội, giơ cánh tay phải lên rồi hạ nhanh nó xuống.

- Trận đấu bóng tuyết chuẩn bị... Bắt đầu!


End chap 1.
Về Đầu Trang Go down
http://meomeoworld.wordpress.com/
thanhmeovn
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
thanhmeovn

Zodiac : Libra Tổng số bài gửi : 273
Nấm : 5578
Danh tiếng : 0
Ngày tham gia : 06/02/2010
Tuổi : 30
Châm ngôn sống : Trên đời này, quan trọng nhất là tiền. Quan trọng thứ hai cũng là tiền. Vì tiền, chúng ta có thể làm tất cả.
Huy chương : [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. 10782zn6[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Medal80bu1

[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance.   [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Icon_minitime121/06/10, 09:34 am

Chap 2: Trận đấu bóng tuyết.


Hàng loạt trái bóng tuyết bay vù vù sang chỗ nó và Ritz. Lúc đầu, nó hơi lúng túng một chút vì đây là trận ném bóng tuyết đầu tiên của nó. Ở nơi nó sống ngày xưa thì làm gì có tuyết để mà ném, quanh năm suốt tháng chỉ có mưa và nắng. Vì việc điều trị cho em trai nó mà nó mới chuyển đến đây. Tuy là lần đầu, nhưng nó cũng dần quen và né những trái bóng tuyết một cách thuần thục đến kinh ngạc. Nó vốn là một đứa trẻ thông minh mà, nhưng nó không né được hết. Một vài trái bóng tuyết vẫn trúng vào nó và thấm qua lớp áo làm nó lạnh run người. Sau một loạt tấn công nó và Ritz không thành công mấy, thậm chí còn bị "lỗ" vài trái của Ritz và Norma - cô bạn kính cận của Ritz, Lyle bực tức tìm cách xoay chuyển tình thế. Hắn nhìn lướt qua bốn người để tìm kẻ hở. Và hắn đã phát hiện ra... Mewt chính là kẻ hở. Hắn ra hiệu cho đám bạn của hắn ném tất cả tuyết vào Mewt. Cậu bé chỉ biết ôm đầu và cố gắng né những trái bóng tuyết của chúng, thỉnh thoảng cậu né trở lại chúng vài trái. Bọn Lyle cười thích thú.

- Ha ha, đừng có chạy Mewt.

- Nhưng đó là cái mà Mewt làm giỏi nhất. Ha ha...

Ritz cảm thấy bực tức trước hành động của Lyle. Lập tức, cô chạy về phía Mewt, đứng bên cậu và quay lại hét vào mặt bọn Lyle.

- CÁC NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KHÔNG?

- Sao? Bọn tao không có vi phạm bất cứ luật nào cả. - Lyle vẫn cười cợt và có ý tiếp tục cuộc chiến bất công này.

- Phải rồi! Các cậu chỉ nhắm vào Mewt suốt thôi còn gì... - Ritz liếc Lyle. Cô không muốn bất kì ai bị cái tên đáng ghét này tra tấn thêm nữa. Cô cãi nhau với Lyle.

Trong khi Lyle và Ritz đang "tranh luận" quyết liệt, nó đi đến gần Mewt và hỏi nhẹ nhàng.

- Cậu có sao không Mewt?

- Yeah... Mình ổn. - Mewt trả lời vui vẻ nhưng nó biết rằng Mewt đang đau như thế nào sau cả hàng đống tuyết bay vào đầu. Cậu chỉ nói thế để nó và Ritz yên tâm. Guinness thì dựa vào lời nói của cậu để có lý do tiếp tục cuộc chiến.

- Thấy chưa? Nó bảo nó ổn. Vậy có vấn đề gì?

- Cậu ấy biết là các cậu sẽ tiếp tục ức hiếp cậu ấy nếu cậu ấy nói bất cứ thứ gì. - Ritz nghĩ Mewt sợ bọn Lyle nên không dám nói là mình không hề ổn chút nào. Xem ra Ritz và nó có những suy nghĩ khác nhau hoàn toàn. Tranh thủ lúc mọi người đang không chú ý, Colin ném một trái bóng tuyết vào đầu Mewt.

- Ouch! - Mewt kêu lên đau đớn rồi khụy xuống, hai bàn tay ôm lấy đầu. Nó lo lắng, đến gần Mewt và xem xét đầu Mewt. Mắt nó giương to. Nó hết nhìn Mewt rồi lại nhìn trái bóng tuyết mới được ném. Nó gần như la lên.

- Mewt! Đầu cậu chảy máu rồi kìa!

- Huh...? - Mewt ngạc nhiên nhìn bàn tay vừa ôm đầu đầy máu của mình.

- Có một viên đá trong trái bóng tuyết. - Nó dường như đã hiểu ra và cố tình hét lên cho mọi người biết hành vi của Colin. Nhưng Colin biện hộ một cách giả tạo.

- Này, tao không có ném bất kì viên đá nào cả.

- Đó là do lỗi của Mewt. Ai bảo nó quá què quặt làm chi. Hah hah... - Guinness cũng góp vào để biện bạch cho Colin. Và dĩ nhiên, với một lý do cực kỳ, cực kỳ vô lý. Lyle cũng khoái chí góp phần.

- Nó là một mục tiêu dễ dàng và bọn tao muốn ghi điểm. Được chưa?

- Đó là ý nghĩa kết thúc của việc bào chữa đó à? Các người thật là... tệ hại - Ritz giận dữ nhìn Lyle với đôi mắt long sòng sọc và đôi tay khoanh trước ngực. Lyle càng ngày càng thích thú với việc chọc cho Ritz và nó điên lên. Hắn châm thêm một câu.

- Bất cứ thứ gì mày nói, Tóc Trắng ạ!

- Cậu vừa mới gọi tôi là gì? - Ritz lại càng giận dữ. Xem ra Lyle sắp tiêu đời rồi. Ritz ghét nhất là hai từ "tóc trắng". Nó và Mewt xanh mặt nhìn Ritz rồi lại nhìn Lyle. Sắp có một trận chiến sinh tử xảy ra đây. Guinness có vẻ không nhìn ra điều đó và chọc ghẹo Ritz một cách... phải gọi là... chọc điên Ritz.

- Bọn tao biết màu tóc thật của mày. Nó màu trắng. Chỉ toàn là màu trắng. - Guinness cố tình nhấn mạnh chữ "trắng".

- Yeah, giống như một bà già. Hah hah! Bà già nhỏ nghiêm nghị! Hah hah... - Colin cũng nhảy lên thích thú. Ritz như sắp nổ tung. Nhưng cô là một tiểu thư và đã được học kiềm chế từ nhỏ nên cô vẫn chưa đến mức nhảy xổ vào bọn Lyle.

- Bước qua đây và nói câu đó lần nữa. - Cùng với động tác xắn tay áo, Ritz có thể sẽ xử đẹp tất cả những ai dám bước qua chỗ cô ấy. Nhưng ông Leslaie đã kịp thời ngăn lại.

- Tiểu thư à, bình tĩnh... - Ông khẽ nói vào tai của Ritz rồi tuyên bố.

- Trận đấu bóng tuyết kết thúc!

Có vẻ Lyle và đám bạn của hắn đã bắt đầu đói. Chúng rủ nhau đi ăn và ném lại cho Mewt một lời "hứa hẹn".

- Tạm biệt bé Mewt nhỏ yếu ớt, mai bọn tao sẽ chơi tiếp với mày. Hah hah...

Sau khi bọn chúng đã đi, nó mới nhẹ nhàng băng bó cho Mewt. Cậu ấp úng.

- Uh, um... Cảm ơn.

- Tôi không thể đứng nhìn bọn chúng ức hiếp người khác được. Lũ đê tiện! - Ritz bực dọc nói. Hình như cô vẫn còn túc chuyện chúng gọi cô là "Tóc Trắng" rồi "bà già"...

- Thế cậu tính làm gì sau khi trải qua chuyện này Marche? - Mewt đột nhiên quay sang hỏi nó. Nó hơi bất ngờ. Không lẽ Mewt nói tới chuyện Lyle sẽ méc bố hắn về nó, về Ritz...

- Huh? Tại sao? - Nó hỏi.

- Tôi sẽ đi mua một quyển sách... và tôi thắc mắc là bạn có muốn đi cùng với tôi không? - À, thì ra Mewt muốn mời nó đi mua sách. Nó thở phào. Hiện tại bây giờ nó không muốn biết về hậu quả của việc này. Nó sợ phải làm mẹ nó buồn về chuyện học hành, trường lớp của nó. Hy vọng Lyle sẽ hành hạ nó chứ đừng làm nó bị đình chỉ học tập. Mẹ nó sẽ buồn lắm! Nhắc đến mẹ, nó lại nhớ đến em trai nó. Hôm nay là ngày em nó ra viện. Thật là... Lâu lắm rồi nó mới có một người bạn rủ nó đi mua sách cùng. Vậy mà... Hừm...! Nó thở dài từ chối.

- Xin lỗi Mewt. Mình không thể. Em trai của mình ra viện hôm nay.

- Bệnh viện? Em ấy ốm à? - Ritz lo lắng.

- Không, chỉ là... em mình bị tật bẩm sinh... Mình và mẹ phải đưa nó đến bệnh viện. - Nó lại thời dài ngán ngẩm.

- Wow, thật là khủng khiếp! - Ritz buồn bã nhìn nó. Có lẽ Ritz đang thương hại em nó, mà không, thương hại nó chứ. Bởi vì hầu như những người anh, người chị có những đứa em bệnh tật bẩm sinh, thường phải trải qua một cuộc sống khốn khổ. Trên tivi cũng hay chiếu như vậy mà. Nó không muốn nhắc đến chuyện đó, nó đánh trống lảng.

- Bạn định mua loại sách gì vậy Mewt? - Nó thắc mắc.

- Nó nói về quái vật, phép thuật,... đại loại thế. - Mewt đỏ mặt nhìn xuống đất. Cậu ngượng vì thời buổi bây giờ ít ai đọc loại truyện lỗi thời này. Họ chỉ toàn đọc những cuốn về tình cảm, hoặc kinh dị. Loại truyện huyền thoại này đã trở nên lỗi thời.

- Tại sao cậu không mang cuốn sách qua nhà mình và cùng đọc nhỉ? Mình chắc rằng Doned - em trai mình sẽ thích khi thấy nó. - Nó chỉ nói hai câu đơn giản mà mắt cậu đã sáng lên. Cậu phấn khởi.

- Đồng ý!!!

- Uhm. Tại sao cậu không đi cùng luôn nhỉ, Ritz? - Nó mở lời mời khi nhìn thấy ánh mắt thích thú của Ritz khi nhắc đến sách của Mewt và nhà của nó. Có lẽ cô chưa từng đến nhà ai ngoại trừ căn nhà to lớn cô sống, và chưa đọc sách của ai ngoại trừ những quyển sách đã có sẵn trên tủ sách nhà cô. Cô hơi ngạc nhiên trước lời mời của nó.

- Tôi? Um, gee, tôi đoán là tôi không có bất cứ kế hoạch nào... OK! - Ritz hơi phân vân nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Nó vui vẻ. Vậy là nó đã kết được hai người bạn trong ngày đầu đi học. Một bước tiến lớn.

- Tuyệt! Mà... hai bạn đã biết nàh mình ở đâu chưa? Nó ở đường x, phố y. Căn nhà màu vàng ấy. - Nó phấn khởi.

- Được rồi! - Ritz và Mewt gật đầu.

- Mình sẽ đợi! - Nó nói.

Rồi nó cùng Ritz và Mewt tiến về phía thị trấn. Nó vẫn thản nhiên cười đùa cùng hai người bạn mới mà không hề biết rằng... chính bởi cuộc hội ngộ này, bởi cuốn sách huyền thoại ấy... mà cuộc đời nó sẽ thay đổi, hai người bạn ấy cũng thay đổi... Thay đổi mãi mãi... Không bao giờ có thể trở lại như xưa...


End chap 2.
Về Đầu Trang Go down
http://meomeoworld.wordpress.com/
thanhmeovn
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
thanhmeovn

Zodiac : Libra Tổng số bài gửi : 273
Nấm : 5578
Danh tiếng : 0
Ngày tham gia : 06/02/2010
Tuổi : 30
Châm ngôn sống : Trên đời này, quan trọng nhất là tiền. Quan trọng thứ hai cũng là tiền. Vì tiền, chúng ta có thể làm tất cả.
Huy chương : [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. 10782zn6[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Medal80bu1

[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance.   [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Icon_minitime121/06/10, 09:34 am

Chap 3: Thế giới trong cuốn sách.


Những con phố trong thị trấn vẫn như vậy. Không có gì thay đổi. Nhưng đâu ai biết rằng, cuộc đời của năm người sống ở đó đều bị thay đổi chỉ trong một vài giờ nữa thôi. Nó bước qua phố cùng Ritz và Mewt. Cả ba đang cười đùa vui vẻ thì gặp ba người đàn ông đứng trước nhà Mewt và nói điều gì đó. Mewt thoáng buồn khi trông thấy người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, tóc nâu, râu quai nón cúi mình trước hai người đàn ông kia. Hình như đó là cha Mewt - ông Randell. Ritz không hề biết điều đó. Cô buột miệng nói khẽ.

- Nhìn người đàn ông đang khép nép kia kìa. Thật là... đáng xấu hổ!

Nó bất chợt nhìn sang Mewt. Mewt có lẽ không nghe thấy lời của Ritz, hoặc là cậu giả vờ không nghe thấy. Sau khi hai người đàn ông kia bỏ đi, ông Randell mới quay lại và nhìn thấy nó, thấy Ritz, và thấy... Mewt.

- Mewt? Mewt, đúng là con rồi! - Ông vui mừng reo lên.

- ... Chào cha.

- Tan trường rồi hả con?

- Yeah...

- Họ là bạn con à? - Ông nhìn sang nó và Ritz.

- Yeah... Um, cha vẫn còn có việc phải làm à? - Khuôn mặt Mewt lại thoáng buồn.

- Ah... phải. Con biết đấy, công việc công việc công việc! Hai cháu để mắt tới Mewt cho bác nhé - Ông Randell cười trừ rồi bỏ đi.

- Trước đây, ông ấy đã từng làm việc cho một công ty lớn. Khi mẹ mình mất, ông ấy không đi làm nữa. Ông ấy đã bỏ phí một quãng thời gian lớn. - Mewt thở dài.

- Ông ấy trông có vẻ tốt. Không có nhiều ông bố bà mẹ nói chuyện với con họ như vậy. - Nó an ủi Mewt. Hoặc là nó đang an ủi chính mình. Nó không có cha. Cha nó đã mất từ khi nó còn rất nhỏ. Nó không nhớ nổi khuôn mặt, giọng nói của cha nó. Cả hơi ấm và tình yêu thương mà cha nó dành cho nó. Đôi mắt nó thoáng buồn. Nó thở dài rồi nói tiếp.

- Mình cá là bạn đã từng đi nghỉ mát và làm nhiều chuyện khác, đúng không? Thôi, mình phải về đây. Mình sẽ đợi các bạn ở nhà mình. Bye!

Ritz và Mewt cứ đứng nhìn bóng người bạn mới quen xa dần. Khi nó đã đi khuất, Ritz mới lên tiếng.

- Mewt, bạn biết bao nhiêu về Marche?

- Huh? - Mewt ngạc nhiên vì câu hỏi của Ritz.

- Tôi nghe người ta đồn rằng Marche không có cha... - Ritz buồn bã nói. Phải chăng cô đang thương hại nó? Không có cha. Nghe có vẻ như nó là một đứa con hoang. Miệng lưỡi người đời khó mà đoán biết được. Từ một cái chuyện tí hon mà cũng bị họ nói cho trở nên to lớn. Không phải là nó không có cha. Mà là cha nó đã mất trong một tai nạn khi nó còn rất nhỏ. Sự thiếu vắng bóng người đàn ông trong gia đình đôi lúc cũng khiến mẹ nó vất vả, và nó có vẻ trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng lứa. Ritz nhìn Mewt thở dài rồi bước đi về nhà.

Nói về nó, sau khi chia tay với hai người bạn, nó bước về ngôi nhà ấm cúng của mình và thực sự ngạc nhiên. Trong căn phòng của nó, có một bóng người nho nhỏ ngồi trên chiếc xe lăn quen thuộc.

- Doned? - Nó mừng rỡ reo lên. Đứa em trai yêu quý, đứa em trai tật nguyền đáng thương của nó đã trở về.

- Oh, chào anh. Mừng anh về nhà. Anh về trễ đấy! - Đứa em của nó trách móc.

- Bọn anh có một buổi đấu bóng tuyết ở trường. Anh bị ướt nhẹp rồi này! - Nó giải thích nhanh chóng. Thậm chí còn đưa ra chứng cứ nữa. Nhưng Doned có vẻ không chú ý đến cái chứng cứ ấy cho lắm.

- Một buổi đấu bóng tuyết, huh... - Nghe đến cụm từ "đấu bóng tuyết", Doned thích lắm! Sự thích thú của cậu bé thể hiện ngay trong đôi mắt và giọng nói. Nhưng như sực nhớ ra điều gì, sự thích thú của cậu được vứt sang một bên và nhường chỗ cho nét buồn trên mặt và tiếng thở dài.

- Họ lại trêu chọc anh nữa à? - Doned lo lắng hỏi.

- Chỉ là anh không quen chơi bóng bằng tuyết. Thế thôi! - Nó nhún vai.

- Yeah, anh luôn luôn chơi thể thao rất tệ mà. - Doned chọc nó.

- Marche! Các bạn của con đến này! - Giọng của mẹ nó vọng lên từ dưới nhà. Nó mở cửa phòng và đứng ở cầu thang nói với mẹ nó.

- Mẹ bảo các bạn cứ lên đây đi ạ!

- Anh mời bạn anh đến đây? - Doned mở to đôi mắt màu xanh biếc ra và nhìn nó như thể nó là quái vật từ hành tinh khác mới đến. Chả là trước đây, nó không bao giờ mời bạn nó về nhà. Đây là lần đầu tiên. Bởi vì trước đây nó có một người bạn nào ra hồn đâu cơ chứ. Nó không dám dắt họ về bởi vì họ khinh thường những con người tàn tật. Nó sợ rằng nó sẽ khiến cho em trai mình bị tổn thương. Nhưng Ritz và Mewt thì khác. Các bạn ấy là người tốt và không xem thường người tật nguyền, thậm chí các bạn ấy còn thương tiếc cho họ vì họ không được may mắn nữa. Nó nhìn em trai nó và vui vẻ trả lời.

- Yeah, một người trong bọn họ đã mua được một quyển sách rất hay. Anh nghĩ rằng em cũng muốn xem nó. Em thích sách đúng không? Em luôn luôn đọc chúng mà.

- Chỉ bởi vì em không có chuyện gì khác để làm ở bệnh viện thôi. Không được làm gì ngoại trừ chơi games và đọc sách. - Doned buồn bã trả lời.

- Xin chào! Chúng tôi ở đây rồi! - Ritz lên tiếng sau khi bước vào phòng. Mewt khép nép đi sau, có lẽ cậu hơi bối rối khi đến nhà người khác.

- Em là Doned phải không? Chị là Ritz - bạn cùng lớp của anh em. Và đây là Mewt - Ritz nhìn Doned và nhẹ nhàng nói.

- Chào anh chị. - Doned lễ phép. Ritz cảm thấy thích Doned quá xá. Bởi vì nơi cô sống chỉ có những đứa trẻ hư hỏng do được nuông chiều quá mức. Hiếm khi cô nghe được một lời chào lễ phép từ bọn nhóc cùng lứa với Doned. Nó thì không chú ý mấy đến việc chào hỏi, mà quan tâm đến cuốn sách mà Mewt đã kể.

- Cậu đã mua được cuốn sách đó chưa Mewt? - Nó háo hức.

- Yeah, đây nè. Nhưng mình không biết tựa đề của cuốn sách là gì... Ngay cả người bán sách cũng không đọc được chúng. - Mewt chìa cuốn sách ra trước mặt nó.

- Wow... nó trông cũ lắm rồi! Hãy xem thử nó nói về cái gì! Em có thấy không Doned? - Nó vừa nói vừa trố mắt nhìn vào cuốn sách gần như đã mục nát trên tay Mewt, ra hiệu mọi người ngồi xuống gần nhau để cùng xem cuốn sách.


Cuốn sách được mở ra...



Ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước kia đã xảy ra một chuyện vô cùng khủng khiếp. Tảng đá thần đã bị vỡ ra làm sáu mảnh và rơi ở sáu nơi trong vương quốc. Mảnh đá to nhất điều khiển những viên đá nhỏ còn lại. Sức mạnh của chúng khiến cho bọn quái vật thèm khát và làm mọi thứ để có nó, để cai trị vương quốc.

Trong vương quốc lúc ấy, đã xuất hiện năm thế lực khác là: Soldier, White Monk, White Mage, Archer, Black Mage.

Soldier là những con người can đảm và mạnh mẽ, biết sử dụng kiếm thuật. Soldier là thế lực đầu tiên quyết tâm đứng dậy chiến đấu với bọn quái vật để bảo vệ vương quốc.

White Monk là những con Bangaa - thằn lằn, kỳ đà, kỳ nhông. Chúng ở trung lập, không ủng hộ ai, và chỉ lo cho cái lợi của mình. Nhưng cũng may là có một vài con biết phân biệt đúng - sai và biết hy sinh quyền lợi.

White Mage là những con vật hiền lành, chỉ có một ý nghĩ là chữa bệnh cho mọi người, mọi vật.

Archer là những con người hoặc thú biết sử dụng cung. Với sự khéo léo vốn có, Archer là những trợ thủ, những chiến binh tốt để sử dụng trong cuộc chiến.

Black Mage là những Moogle - thỏ phép thuật thông minh. Hầu hết chúng đều theo những Soldier để chiến đấu, và có một số ít đi theo White Monk để làm chuyện xấu. Moogle rất dễ nhận biết, chúng thường nói thêm chữ "Kupo" trong mỗi câu.

Một hôm, do sức mạnh đen tối của bọn quái vật đã lên tới đỉnh điểm, các Soldier và Black Mage không còn chống cự được nữa. Một Black Mage huyền thoại đã gửi một bức thư cho một Soldier chỉ có trong truyền thuyết thông qua chút ma thuật và sức lực cuối cùng của mình. Bức thư ấy...





- Mình không thể đọc hết được những chữ này! Có lẽ nó là một loại bùa phép hay thần chú gì đó! - Nó than vãn sau khi căng mắt ra đọc được một vài trang của cuốn sách.

- Có lẽ nó cũng gần giống như thế. Nhìn này, một vòng tròn ma thuật. Hình như nó được viết bằng tiếng La-tin hay gì đó và có một vài chữ được thêm vào ở đằng sau này Chúng nói gì thế? - Ritz reo lên. Cô không ngờ rằng lại có cuốn sách nói về phép thuật. Vả lại, sự bí hiểm của cuốn sách cũng khiến cô thích thú và tò mò.

- ... Alta oron. Sondus kameela... Nghe như một câu thần chú - Mewt lẩm bẩm mà cậu không biết rằng, đó là thần chú giải thoát sức mạnh của mảnh đá lớn nhất trong cuốn sách.

- Wow, một cuốn sách ma thuật! Em ước em có thể sử dụng được phép thuật... - Doned khẽ reo lên.

- Anh biết là em sẽ thích mà Doned! - Nó cười với em trai nó.

- Nếu anh có phép thuật, có lẽ anh sẽ tốt hơn ở các môn thể thao. - Doned lại chọc nó.

- Nè, không vui chút nào đâu! - Nó cốc vào đầu Doned một cái rõ đau. Ai bảo Doned cứ chọc nó hoài làm chi. Nhưng Doned không có vẻ gì sẽ dừng lại trò trêu ghẹo.

- Hah hah. Đó là sự thật! - Doned cười lớn. Và lần này không chỉ mình cậu bé cười, mà cả Ritz và Mewt cũng đều cười. Nó chỉ biết ngượng ngùng gãi đầu và đỏ mặt.

- Thật là tuyệt nếu đây là một quyển sách ma thuật thật... Đã bao giờ bạn đọc cuốn sách và nghĩ... "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu thế giới trong cuốn sách là thế giới thật?" - Mewt chăm chú nhìn vào cuốn sách.

- Tôi không biết. Đa số những quyển sách rất rất rất là chán. Kết thúc của chúng rất dễ để đoán trước - Ritz ngao ngán khi nghĩ đến đống sách trong tủ của cô.

- Vậy cậu thích loại sách nào Ritz? Truyện tranh à? - Nó tò mò hỏi.

- Games! Cậu biết đấy, đánh nhau với quái vật và những thú khác. - Ritz thích thú nói, nhưng rồi cô lại cảm thấy ngượng vì cô là một tiểu thư mà lại đi thích mấy trò chơi dành cho con trai đó. Nhưng có vẻ nó và Mewt không chú ý gì đến việc ấy. Nó lại hỏi.

- Ok, nếu cậu có thể làm cho games thành sự thật thì cậu chọn games nào?

- Hmm, đó là một câu hỏi hay đấy! - Ritz trầm ngâm. Mewt nãy giờ ngồi khoanh tay nghe đoạn đối thoại giữa nó và Ritz, giờ mới lên tiếng.

- Mình chọn cuốn "Final Fantasy". Đó là cuốn sách mà mình thích nhất.

Đang trò chuyện vui vẻ thì Ritz nhìn đồng hồ. Cô chợt nhớ ra cô phải về nhà lúc 8 giờ. Bây giờ đã là 9 giờ rồi. Thể nào về nhà, cô cũng sẽ được nghe "giáo huấn".

- Trời, nhìn đồng hồ kìa. Tôi phải về đây. Trễ quá rồi! Tạm biệt. Hẹn gặp lại cậu ở trường ngày mai Marche. Hẹn gặp lại em Doned. - Ritz nhanh chóng chào từ biệt nó và Doned rồi phóng như bay ra cửa. Chỉ còn lại Mewt ngồi đó, mắt ngơ ngác. Một lúc sau, Mewt cũng ra về cùng với cuốn sách. Và nó thì phải đi ra tiệm tạp hóa mua vài thứ. Chỉ còn lại một mình Doned trong căn phòng nhỏ. Cậu bé thở dài, và nhìn lên các vì sao trên trời thông qua tấm kính cửa sổ.

- Ước gì mình có thể sử dụng được phép thuật...

Một lời ước...

Đêm hôm đó, tuyết rơi. Lạnh buốt. Và càng lạnh hơn nữa khi mọi vật đã chìm vào giấc ngủ. Không hề có một hơi ấm. Trong khoảng không gian lạnh toát đó, có một cậu bé tóc xoăn nâu ngắn cũng nhìn lên các vì sao và thầm ước. Quyển sách mà cậu mới mua được đặt ở trên giường, bỗng mở toang ra, thực hiện những phép màu. Sân trường biến thành hoang mạc với những con quái vật ghê sợ. Con người biến thành những con thú biết nói. Còn nó, nó đã ngủ say, và không hề biết rằng, mình đã bị đưa vào thế giới trong cuốn sách... Thế giới ma thuật... Thế giới của những lời ước...


End chap 3.
Về Đầu Trang Go down
http://meomeoworld.wordpress.com/
thanhmeovn
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
thanhmeovn

Zodiac : Libra Tổng số bài gửi : 273
Nấm : 5578
Danh tiếng : 0
Ngày tham gia : 06/02/2010
Tuổi : 30
Châm ngôn sống : Trên đời này, quan trọng nhất là tiền. Quan trọng thứ hai cũng là tiền. Vì tiền, chúng ta có thể làm tất cả.
Huy chương : [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. 10782zn6[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Medal80bu1

[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance.   [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Icon_minitime121/06/10, 09:35 am

Chap 4: Ivalice.


Đêm tuyết đã qua. Trời đã sáng. Chim hót líu lo bên tai nó. Nó choàng tỉnh dậy.

- Huh? Mình đang ở đâu thế này? - Nó nhìn quanh. Cảnh vật xung quanh nó thật lạ lẫm. Không phải là căn phòng nhỏ ấm cúng. Không có Doned hay bất cứ thứ gì của nó. Không có ai bên cạnh nó, ngay cả mẹ. Bất chợt, nó cảm thấy sợ hãi. Nó chạy đi và đánh thật mạnh vào mặt mình. Hy vọng đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng không, mọi thứ diễn ra trước mắt nó đều là sự thật. Sự thật. Những dãy phố, những người dân sống ở đây, tất cả đều khác xa với khu nhà của nó. Bất giác, nó đưa mắt tìm kiếm, mong là sẽ gặp một người nào đó nó quen ở đây để hỏi cho ra lẽ. Nó cứ mãi tìm kiếm, không để ý rằng mình đang đi đâu, và đâm sầm vào một người. Nó vội cúi người xin lỗi.

- Oh, xin lỗi!

- Cẩn thận nhìn đường khi mình đang đi chứ nhóc! - Một giọng trầm và nghiêm nghị vang lên. Nó ngước mặt lên nhìn người đối diện. Và nó ngạc nhiên đến mức nói không nên lời.

- Ô... ông l... là một con th... thằn lằn! - Nó sợ hãi. Sao lại có chuyện này chứ? Nơi nó sống chưa bao giờ có con thằn lằn biết nói và cao hơn nó cả tấc. Nó sợ rằng mình đã lạc vào một thị trấn quỷ hay một nơi đại loại thế. Các cơ mặt của nó dãn ra hết mức. Miệng mở to. Mắt giương tròn nhìn con vật đang đứng trước mặt mình. Con thằn lằn không hiểu vì sao trở nên giận dữ.

- Mi vừa mới nói gì?

- Tôi... um... erp... - Nó lại càng sợ hãi hơn. Nó chưa muốn chết. Chết khi chưa hiểu lý do tại sao nó ở đây, rồi mẹ nó và Doned sẽ như thế nào. Con thằn lằn xem ra không để ý gì đến cái mặt xanh như tàu lá của nó. Con vật ấy lại gầm gừ.

- Mi đã nói "con thằn lằn"! Ngươi phải có gan lắm mới gọi Bangaa là "thằn lằn" - Đối với loài thằn lằn ở đây thì việc người khác gọi chúng là "con thằn lằn" hay một từ ngữ khác đại loại thế, được coi là sự xúc phạm đối với chúng. Chúng thích được gọi là Bangaa hơn. Và điều đó có nghĩa là nó sắp tàn đời. Con thằn lằn... à không, Bangaa đã tiến đến trước mặt nó và định túm lấy nó. Nó sợ hãi lùi dần về phía sau...

- Kupo! Anh đây rồi, kupo! - Một giọng nói tinh nghịch vang lên từ một con hẻm gần đó. Và nó lại càng căng con mắt to hơn nữa khi thấy một chú thỏ biết nói với đôi tai dài... hơn mức bình thường nhảy ra, tiến lại chỗ nó và con Bangaa đang giận dữ. Con Bangaa gằn giọng.

- Moogle... Tên chuột cống này đi cùng người à?

- Đúng, kupo! Anh ta chỉ mới đến đất nước này thôi. Mau xin lỗi ngài Bangaa đáng kính đi, kupo! - Con Moogle nháy mắt với nó. Có lẽ con vật đáng yêu này muốn cứu nó. Nó nghĩ thầm và gật gật đầu.

- Um... uh... Xin lỗi! - Nó cúi đầu và tỏ vẻ mặt ngây thơ non nớt.

- Xin hãy tha lỗi cho anh ấy. Anh ấy chưa từng thấy bất cứ Bangaa nào trước đây, kupo! - Con Moogle cố gắng xoa dịu cơn nóng giận của Bangaa, hy vọng Bangaa sẽ để cho nó đi. Nhưng không! Khi Moogle nắm tay nó kéo đi, thì con Bangaa kêu lại.

- Này, ngươi, đợi đã!

- Kupo? - Moogle và nó cùng quay lại với nụ cười gượng gạo trên mặt. Con Bangaa ngắm nghía kỹ nó rồi lên tiếng.

- Bộ quần áo này... Ngươi là một Soldier phải không?

- Một... Soldier? - Từ khi đặt chân đến cái nơi quái quỷ này, nó đã lãnh biết bao nhiêu sự ngạc nhiên rồi. Vậy mà giờ đây, nó phát hiện mình mặc một bộ quần áo kì quái như kiểu chiến binh và con Bangaa lại còn gọi nó là "Soldier". Đó là tên gọi của những người kiếm sĩ trong cuốn sách mà nó đọc tối hôm qua, ngay cả cái tên Bangaa và Moogle cũng vậy. Nó dần nhớ lại. Sau khi đọc xong cuốn sách, mọi người còn ngồi bàn bạc về việc nếu cuốn sách ấy là thực thì sẽ ra sao. Có khi nào... Không! Chuyện đó quá vô lí! Nhưng thực sự là nó nghi ngờ vì mọi chuyện hợp logic đấy chứ. Nó sẽ còn mãi đắm mình trong dòng suy tưởng nếu con Bangaa không lôi nó ra bằng một giọng thách thức.

- Đúng... Vậy ngươi không phiền nếu chúng ta tổ chức một cuộc chiến đấu nho nhỏ chứ nhỉ?

- Huh? Có chuyện gì ở đây vậy? - Nó lại tiếp tục sợ hãi. Chiến đấu ư? Chiến đấu với con Bangaa ấy ư? Nó làm gì biết võ. Khéo lại bị con Bangaa ngạo mạn ấy đấm cho vỡ mặt ra ấy chứ. Nơi này thật khủng khiếp! Ai đó cứu nó ra khỏi đây với!

- Hắn ta thách đấu với anh đấy, kupo! - Con Moogle nói khẽ vào tai nó làm nó hơi giật mình. Rồi chưa để nó định thần lại, con Bangaa đã lao vào nó với một bộ móng sắt trên tay. KENG! Nó phản xạ rút kiếm và đỡ lấy đòn của con Bangaa. Nó cũng không biết nó có cái phản xạ ấy từ khi nào. Thậm chí nó còn không biết là nó đang đeo một bao kiếm bên hông. Con Bangaa tức tối bồi thêm một cú đánh nữa và nó cũng lại tránh ngon lành nhờ cây kiếm. Con Moogle đứng sau nó quan sát và cảnh báo nó.

- Anh đánh kiểu gì cũng được nhưng đừng phạm luật. Trọng tài đang đứng ở trên mái nhà màu đỏ ở đằng kia kìa, kupo!

- Huh? Luật...? Trọng tài...? - Nó không hiểu. Nhưng nó cũng vừa tránh đòn vừa nhìn theo ngón tay nhỏ xinh của Moogle. Trên mái nhà, quả thật có một người mặt áo giáp và cưỡi một con chim. Bên cạnh đó là một bảng chữ to rõ bay lơ lửng trên không. Nó đọc dòng chữ đó. "Cấm sử dụng Vật phẩm". Cái quái gì thế? Trông như là nó đang ở trong một trò chơi với các luật lệ mà người chơi phải tuân thủ vậy. Nó đang lạc vào một thế giới trò chơi ư? Nó lại suy nghĩ. Tiếng thét của con Moogle kéo nó lại với trận đấu.

- EGH... COI CHỪNG!

Nó giật mình và nhảy lùi lại để tránh cơn lốc xoáy do con Bangaa gây nên. Con Moogle cảm thấy tình hình không ổn liền nhảy ra và đọc lẩm bẩm vài câu thần chú. XẸT! BÙM! Một tia sét đánh xuống con Bangaa. Con vật gần nhủ ngã gục. Nó đứng như trời trồng. Cả Bangaa và Moogle đều biết sự dụng phép thuật ư? Kì lạ. Lại một điều kì lạ nữa đến với nó. Nó lại bay bổng trong cái đầu của mình. Con moogle giục nó.

- Mau kết thúc trận đấu đi! Đánh cho Bangaa ngã đi, kupo!

Nó gạt mọi suy nghĩ sang một bên. Điều quan trọng là bây giờ phải kết thúc trận đấu để bảo toàn tính mạng nó đã. Nó nhảy lên và tung một cước vào đầu con Bangaa. Con vật ngạo mạn ngã xuống đất và trọng tài tuyên bố.

- Một Bangaa mất khả năng chiến đấu! Soldier được một điểm thưởng!

- Điểm thưởng...? - Lại thêm một điều mới mẻ đối với nó.

- Khi một người của đội này hạ gục một người của đội kia, bất kể là ai, cũng sẽ được một điểm thưởng. Nó ghi nhận vào cuốn sổ của trọng tài và sẽ được dùng để tích lũy sức mạnh cho những tuyệt chiêu mạnh trong những trận đấu khác. Chúng ta chỉ sử dụng nó khi thật cần thiết. - Con Moogle tận tình giải thích.

- À, tôi hiểu rồi! Mà như vậy là xong rồi phải không? - Nó chỉ con Bangaa đang nằm sải lai dưới đất. Con Moogle cười cười gật đầu. Nhưng có vẻ con Bangaa này khá khỏe. Con vật gượng dậy và gào lên. Có lẽ con vật ấy rất đau sau trận đánh.

- Grr... đau quá! Thuốc của ta đâu rồi? - Nói rồi, con Bangaa lục tìm trong chiếc túi da cũ kĩ đeo bên người. Khi uống thuốc xong, cả người con vật bừng sáng và các vết thương dần liền lại. Nó ngạc nhiên nhìn thứ ánh sáng trắng dìu dịu trên người con Bangaa. Còn Moogle thì có lẽ đã quen với chuyện này nên không trố mắt ra nhìn con Bangaa như nó. Một giọng nghiêm nghị pha lẫn tức giận vang lên.

- Vi phạm luật! Bangaa sử dụng Vật phẩm chữa thương! Bangaa phải vào tù! - Trọng tài tiến đến Bangaa giơ một tấm thẻ màu đỏ lên, rồi trói Bangaa lại bằng một sợi dây thừng phát sáng. Khi sợi dây thừng đã nằm chắc chắn trên tay con Bangaa, ánh sáng từ sợi dây truyền sang người con vật rồi dần biến mất. Nó nhìn Moogle lo lắng.

- Con thằn... à, Bangaa ấy đâu mất rồi? Nó có bị làm sao không?

- Kupo! Thật là gay gắt! Tôi hy vọng mình sẽ không bao giờ phải đến đó... - Con Moogle rùng mình.

- Đến đâu? - Nó thắc mắc. Chắc là một nơi khủng khiếp lắm. Nó tự nghĩ.

- Tù ở Sprohm... Các trọng tài sẽ gửi những người phá vỡ luật lệ đến đó. Oh, đó là một nơi tối tăm và đáng sợ. Kupo! - Chắc là Moogle sợ nơi đó lắm. Nó tự nhủ. Khuôn mặt con Moogle bây giờ như là đứa trẻ con gặp ông kẹ vậy, hay là có thể hơn cả thế. Nó vội chuyển sang chủ đề khác. Chứ nếu không thì có thể con Moogle sẽ khóc thét lên ở đây mất.

- Cám ơn đã giúp đỡ tôi! - Nó cười.

- Đừng bao giờ gọi Bangaa là "th-- --n" nữa, kupo! - Con Moogle cẩn thận nhắc nhở.

- Xin lỗi, tôi thực sự không biết. - Nó dập đầu lia lịa. Nó cảm thấy mình có lỗi khi gây ra cho con Moogle sự phiền phức.

- Anh... đã nhìn thấy Bangaa trước đây phải không? - Con Moogle nhìn nó nghi ngờ.

- Um, đúng, mà, không. Không phải là một con Bangaa thực sự. - Nó thở dài.

- Kupo! Vậy rút cuộc là anh đến từ đâu? Cadoan? Muscadet?... - Con Moogle giơ ngón tay ra và kể tất cả những thành phố trong vương quốc. Nhưng nó vẫn lắc đầu nguầy nguậy.

- Tôi... không biết! Hiện tại tôi đang rất mơ hồ, và trên tất cả là tôi đang nói chuyện với một con thú biết nói! - Nó thở dài thườn thượt.

- Một con thú biết nói!? Tôi đã nói với anh rồi. Tôi là Moogle, kupo! - Con Moogle ngạc nhiên nhìn nó. Có lẽ con vật ấy nghĩ là nó bị mắc chứng bệnh đãng trí.

- Tôi biết! Cậu là một con Moogle. Nhưng mà thật ra nó cái gì vậy?

- Thôi được rồi, tôi hiểu rồi! Anh đang bị rối rắm về đường lối và cách xưng hô ở đây. Để tôi giải thích. Thị trấn này có tên là Cyril và nó nằm trong vùng đất Ivalice... - Con Moogle lắc đầu chịu thua và bắt đầu giải thích mọi việc thật cặn kẽ cho nó hiểu. Nhưng con Moogle mới chỉ nói được một câu, nó đã cắt ngang.

- Ivalice? Đó là tên thị trấn của tôi sống! - Nó la lên. Trong lòng nó bùng lên ngọn lửa hy vọng. Có thể nó sẽ gặp lại một vài người quen hoặc là tốt hơn nữa thì tìm được đường về nhà.

- Thị trấn? Nhưng Ivalice là một đất nước! - Con Moogle ngạc nhiên.

- Không! Là thị trấn Icalice của tôi cơ. Ở đó không có con thằn... à, Bangaa nào. - Nó giải thích.

- Thế còn Moogle? Chắc chắn là phải có một vài con trong thị trấn đó chứ. - Con Moogle xem ra vẫn chưa hiểu ý nó.

- Không. Ở đó chỉ có những thú bình thường như chó, mèo...

- Nhưng anh nói là đã từng gặp Bangaa. Chỉ là không phải là một con thực sự. Anh có ý gì vậy? - Càng ngày, con Moogle càng không hiểu.

- Um, đó chỉ là... Tôi đã từng gặp một Bangaa nhưng trong trò chơi, không phải ở cuộc sống thực. - Nó giải thích.

- Kupo?

- Nó có tên là "Final Fantasy". Nó không có thực. Không có thực. Nó có những con quái vật và những người anh hùng với sứ mệnh bảo vệ thế giới...

- Ý của anh muốn nói cả đất nước này chỉ là trong trò chơi?

- Yeah, nó giống như là một trò chơi.

- Ok, bây giờ tôi mới là người bị rối rắm và mơ hồ đây. Kupo... - Mắt của con Moogle đáng thương sau khi nghe nó giải thích đã trở thành một vòng xoáy không có lối thoát. Con vật hoàn toàn không hiểu những gì nó nói.

- Xin lỗi! Có lẽ tôi không giỏi về việc giải thích cho lắm. - Nó gãi đầu.

- Không! Chuyện này thực sự khó hiểu và không thể tin được. Tôi chưa nghe về nó bao giờ ngay cả trong sách. Kupo... Nhưng thôi, tôi sẽ tạm tin anh. Số phận đã cho chúng ta gặp nhau rồi. Cứ đi với tôi, gia nhập vào nhóm của tôi, mọi người sẽ giúp đỡ anh. Đồng ý chứ? - Con Moogle nháy mắt với nó. Không hiểu sao, nó cảm thấy con vật này rất đáng tin. Nó gật đầu ưng thuận.

- Cám ơn. À, nhân tiện, tôi tên là Marche. Tên của cậu là gì? - Có vẻ nó đã rút kinh nghiệm từ sau khi gặp Ritz. Nó tự giới thiệu tên mình mà không cần người khác mở miệng hỏi.

- Mọi người gọi tôi là "Montblanc", kupo! Đi thôi Marche!

Montblanc dẫn nó đến một quán rượu tồi tàn nhưng rất đông khách. Cách bày trí bên trong quán rất nghệ thuật. Hẳn chủ quán rượu này là một người từng trải. Montblanc dẫn cậu đến giữa quán và hô to.

- Này, mọi người, tôi xin giới thiệu một thành viên mới của nhóm chúng ta, một Soldier... Marche...!

- Um, chào mọi người. - Nó đỏ mặt. Nó có bao giờ nói năng gì trước đám đông đâu. Đây là lần đầu tiên. Sau khi giới thiệu nó với mọi người trong quán, Montblanc quay sang nó.

- Đây là nơi tập trung và nhận việc, hay có thể gọi là trụ sở của nhóm chúng ta. Sẽ có những người gặp khó khăn đến nhờ chúng ta giúp đỡ. Và nhiệm vụ của chúng ta là giúp họ giải quyết khó khăn. Điển hình là anh, kupo. Tôi và những người khác sẽ cố gắng giúp anh tìm đường về nhà, kupo. - Montblanc cười.

- Montblanc, nhóm mình đã có tên chưa? - Nó thắc mắc. Có lẽ vì từ lúc đến đây, nó chả thấy một tấm bảng hay một lời giới thiệu gì về tên nhóm. Montblanc lắc đầu.

- Um... Đây chỉ là một nhóm nhỏ nên... không, nhóm không có tên... Kupo! Sao anh không đặt cho nhóm một cái tên nhỉ? - Montblanc đề nghị.

- Tôi á? - Nó ngạc nhiên. Hay thật đấy! Nó mới gia nhập nhóm mà đã có cái vinh dự đặt tên cho nhóm rồi.

- Để kỷ niệm việc anh gia nhập nhóm í mà. Hãy đặt một cái tên hay vào - Montblanc cười khì khì và nhảy tưng tưng.

- Um... "Hikaru" thì thế nào? Hikaru nghĩa là Ánh sáng đó. - Nó đưa ra ý kiến. Và thật bất ngờ, Montblanc đồng ý ngay mà không thêm ý kiến nào. Rồi Montblanc lại hô to cho mọi người cùng biết.

- Kupo! Từ nay trở đi, nhóm chúng ta sẽ được gọi là "Nhóm Hikaru". - Montblanc có vẻ rất thích cái tên này.

Hikaru...
Ánh sáng...
Cái tên này không biết có thể cứu nó, hai người bạn của nó và những người khác ra khỏi những ngày tối tăm sau này không...
Khi một cô gái tài giỏi với mái tóc hồng gặp nó...
Khi vị hoàng tử với mái tóc xoăn nâu của đất nước này phát hiện ra nó...
Khi vị tể tướng tóc nâu với bộ râu quai nón bắt được nó...
Khi cậu bé thích chạy nhảy phản bội nó...


End chap 4.
Về Đầu Trang Go down
http://meomeoworld.wordpress.com/
thanhmeovn
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
thanhmeovn

Zodiac : Libra Tổng số bài gửi : 273
Nấm : 5578
Danh tiếng : 0
Ngày tham gia : 06/02/2010
Tuổi : 30
Châm ngôn sống : Trên đời này, quan trọng nhất là tiền. Quan trọng thứ hai cũng là tiền. Vì tiền, chúng ta có thể làm tất cả.
Huy chương : [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. 10782zn6[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Medal80bu1

[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance.   [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Icon_minitime121/06/10, 09:35 am

Chap 5: Nhiệm vụ đầu tiên.


Mặt trời đã lên cao. Những tia sáng vàng chiếu khắp nơi, len qua những kẽ lá và khẽ chạm vào người thiếu niên với mái tóc vàng đang nằm ngủ. Gương mặt của nó hiện rõ lên vẻ sợ hãi dưới ánh nắng. Đôi chân mày nó nhăn nhúm và miệng nó thở ra nững tiếng khó nhọc. Rồi nước mắt bắt đầu lăn trên đôi má hồng. Cạch! Cánh cửa phòng khẽ mở và một chú thỏ xinh xắn đi vào. Montblanc đến bên nó và lay nó dậy.

- Nè, Marche! Marche! Dậy đi Marche! Hôm nay chúng ta có việc để làm đấy, kupo! - Dường như Mont không thấy được tình trạng của nó.

Nó bật dậy, dụi dụi đôi mắt xanh biếc của mình rồi đứng dậy, thở phào, bắt đầu cho một ngày mới tại đất nước Ivalice. Nó đứng ngắm mình trong gương rồi cười một mình. Ở thị trấn, nó chưa bao giờ thấy mình oai vệ như bây giờ. Bộ áo giáp và chiếc áo choàng cùng cây kiếm đeo bên hông đã che đi sự yếu đuối của nó. Nếu có thể, khi về nhà, nó sẽ mặc bộ đồ này suốt.

- Marche! Anh dậy chưa đấy? Có cần tôi lên đó lần nữa cùng một xô nước không, kupo? - Giọng Montblanc bỗng vọng lên từ dưới gác đã kéo nó ra khỏi chiếc gương. Nó đi xuống gác và thở dài. Cứ tưởng đến đây sẽ thoải mái chứ, Montblanc thật ra cũng chả khác gì mẹ nó, luôn hối thúc nó với những biện pháp "tra tấn hung bạo".

- Rồi rồi. Tôi xuống đây. Hôm nay có việc gì để làm vậy Montblanc? - Vừa nói, nó vừa ngồi xuống thưởng thức món Cà rốt hấp mà Montblanc bưng ra.

- Một nhóm yêu tinh đã chiếm mất khu thảo dược rồi, kupo! Hiện giờ có rất nhiều người bệnh không có thuốc để uống. Chúng ta có nhiệm vụ tống bọn yêu tinh đi. Nhân tiện, kho dược thảo của chúng ta sắp hết, chúng ta nên đi lấy thêm. À, mà đừng gọi tôi là Montblanc nữa, cứ gọi tôi là Mont được rồi, kupo! - Vừa nói, Mont vừa đút cà rốt vào miệng nó. Xui quá! Nó vốn không thích cà rốt chút nào, vậy mà hôm nay lại bị một loài vật mê cà rốt nấu cho bữa ăn sáng. Thật sự, nó không muốn ăn, nhưng sinh vật ấy cứ đút hết miếng cà rốt này đến miếng cà rốt kia vào miệng nó. Với một cái họng đầy cà rốt, nó trệu trạo nói.

- ...ược ...ảo á? ...úng ...ó ở ...âu? - Vừa nói, nó vừa cố gáng nuốt trọn số cà rốt trong họng một cách khó khăn. Hôm nay là ngày khủng khiếp nhất của nó.

- Khu dược thảo ở Giza Plain. Xem ra nhóc không phải là người ở Ivalice. - Một giọng nói trầm vang lên. Nó quay đầu nhìn lại và phun toàn bộ số cà rốt ra sàn. Có một con Bangaa với đôi tay khoanh trước ngực và vẻ mặt nghiêm nghị đứng ngay trước mặt nó. Xong rồi! Chết chắc rồi! Hôm trước nó vừa mới hạ gục một con Bangaa, có khi nào đồng loại của nó đến đây trả thù không? Hy vọng con Bangaa không dám làm bậy khi có nhiều người ở đây. Nó nuốt nước bọt và nhìn sợ hãi vào con Bangaa. Nhưng có vẻ con Bangaa này khá hiền lành và không chú ý đến khuôn mặt trắng bệch của nó. Con vật vỗ vai nó và nói lớn.

- Yo, nhóc mới gia nhập nhóm phải không? Để nhớ xem nào, nhóc tên gì í nhỉ?... Marche. Đúng rồi! Marche! Tôi xin tự giới thiệu. Tôi tên là Douglas. Nhóc cứ gọi tôi là Dou. - Dou cười. Nó thở phào nhẹ nhõm. Thì ra Dou có ý chào hỏi nó. Ít ra loài Bangaa cũng có vài con tốt bụng và hiền lành. Tuy nhiên, cái cách Dou gọi nó làm nó khá bực mình. Không hiểu sao nó cứ bị gọi là nhóc. Hết tên Lyle ngạo mạn đáng ghét rồi lại đến Dou. Hừm...! Xem ra số nó sẽ còn bị gọi là nhóc dài dài. Nó thở dài mà không để ý sau lưng nó có một sát khí sau lưng nó. Mont đang điên lên vì nó dám phun ra đất hàng đống củ cà rốt. Với cái chảo trên tay, Mont đập nó. Một lần nữa, phản xạ lại cứu nó. Nó nhảy bật ra khỏi ghế và lộn vòng trên không rồi đáp xuống đằng sau Dou. Nhìn chiếc bàn nát bấy mà mặt nó xanh như tàu lá.

- Cậu nhóc cũng không tệ nhỉ?

- Đúng là không tệ đối với người mới vào nghề.

- Cú nhảy đẹp quá! Phản xạ nhanh đấy!

Lại có thêm ba người nữa xuất hiện sau lưng nó. Một cô gái với đôi tai thỏ và cây cung được giắt sau lưng. Một chàng trai trẻ với chiếc áo choàng màu xanh cùng cây kiếm ở bên hông. Và một con chó biết nói và đi bằng hai chân, tay cầm cây trượng gỗ cũ kĩ. Nó chưa kịp nói gì thì họ đã nhanh chóng lên tiếng.

- Chào. Tôi tên là Gwyneth. Mọi người thường gọi tôi là Gwy. - Cô gái lạnh lùng nói.

- Hi ya! Tôi tên là Augusto. Cậu cứ gọi tôi là Augus nhé! Cùng là Soldier với nhau mà. Đồng minh! Đồng minh! Bắt tay cái - Chàng trai có vẻ vui vẻ hơn cô gái. Cậu cười tươi, đồng thời khoác một cánh tay lên vai nó, tay kia thì chìa ra để bắt tay nó.

- Ma... ma... bình tĩnh nào Augus. Sự thân thiện quá mức của cậu sẽ làm Marche sợ đấy. Chào cậu Marche. Tôi là Olint. - Con chó hiền dịu lên tiếng. Có lẽ đây là một quý cô. Nó thầm nghĩ. Màn chào hỏi đã qua. Mont vẫn cầm chiếc chảo trên tay, phụng phịu lên tiếng. Hình như Mont đã bị lãng quên thì phải.

- Nè, mọi người có dừng màn chào hỏi lại được không? Ăn sáng nhanh nhanh để còn đi làm nhiệm vụ, kupo! - Cái khuôn mặt của Mont lúc này trông rất buồn cười, cứ nhăn nhúm lại cùng vài cái gân đang nổi lên. Tốt nhất là nên nghe theo lời Mont, nếu không sẽ có chuyện cho mà xem.

- Yes, sir! - Mọi người cùng đồng thanh. - ... madam... - Một tiếng nói nhỏ xíu của Augus vang lên rồi tiếp theo đó là tiếng chân chạy. Mont lập tức cầm chảo dí theo Augus. Tai thỏ vốn thính mà lị. Tội nghiệp! Augus sẽ trở về với cái đầu sưng đỏ. Nó dám chắc thế. Sau khi ăn sáng xong, mọi người bắt đầu lên đường đến Giza. Và dĩ nhiên, Augus đúng như nó dự đoán, tay ôm một cục u to tướng trên đầu. Vừa đến Giza, nó phải tròn mắt với cảnh vật ở đây. Một cánh đồng thảo dược mênh mông xanh rờn. Mùi cây thuốc thoang thoảng trong gió. Nó thấy khoan khoái, dễ chịu vô cùng. Nhưng bỗng có một vài con yêu tinh nhảy lên từ dưới đất. Mỗi con đều có đội một chiếc mũ xanh, duy chỉ có một con là đội chiếc mũ đỏ, có lẽ đó là con đầu đàn.

- Cút đi! Khu đất này là của bọn ta. Các ngươi mau cút đi. - Một con gào lên.

- Chúng ta có thể thỏa thuận với bọn chúng được không Mont? Tôi không muốn đánh nhau chút nào. - Nó khẽ thì thầm vào tai Mont. Nó vốn không thích đánh nhau với những sinh vật kì quái. Nó còn không giết nổi một con gà kia mà.

- Vô ích thôi, kupo! Goblin là loài hiếu chiến nhất ở đây đấy. Anh thấy con đội mũ đỏ kia không, kupo? Nó là Red Cap. Mỗi một nhóm Goblin đều có một Red Cap chỉ huy. - Mont nhìn lũ yêu tinh trước mặt mình rồi quay sang Augus. - Của cậu đó, lên đi Augus.

- Yeah, yeah... Chuyện nhỏ. - Augus cười khoái chí và nhanh chóng rút kiếm thủ thế. Không hiểu cái nhóm này hoạt động kiểu gì mà chỉ cử một người đi đánh quái vật như thế. Nó thầm nghĩ. Cánh đồng thảo dược Giza yên bình giờ đây đang xảy ra một cuộc chiến không cân sức. Một chàng trai với một cây kiếm và bảy tên yêu tinh. Nhìn vào số lượng thì có vẻ phe yêu tinh đã thắng, nhưng Augus không phải là một kiếm sĩ tầm thường. Bọn yêu tinh xông vào đánh anh cùng một lượt. Anh né hết tất cả các đòn của chúng với một nụ cười tươi. Cây kiếm của anh được vung lên.

- POWER BREAK!!! - Augus hét lớn. Cây kiếm phát ra những tia sáng hồng và bọn yêu tinh lập tức ngã quỵ.

- Sáu Goblin và một Red Cap mất khả năng chiến đấu! Soldier được 7 điểm thưởng! - Một giọng nói giõng dạc làm nó giật mình. Sau một hồi nhìn quanh, nó mới phát hiện ra một trọng tài đang ở sau lưng nó. Thật sự là nó chưa quen với chuyện này. Cái ông trọng tài này xuất hiện mập mờ làm nó đau tim quá! Từ khi đến đây, nó chả khi nào thấy ông ấy xuất hiện một cách đường đường chính chính cả. Mont dường như biết được nó đang nghĩ gì.

- Anh phải dần quen đi thôi. Các trọng tài luôn như thế. Lúc mới vào nghề, tôi thường gặp ác mộng vào ban đêm đấy, kupo! - Mont cười.

- Hờ hờ - nó cười trừ - À, ông Rei có nhờ tôi lấy hộ một loại thảo dược. Tên nó là Muscma... Thôi chết! Tôi quên mất tên của cây thuốc ấy rồi. - Nó sực nhớ ra. Trước khi lên đường, ông Rei - chủ quán rượu đã dặn nó rồi. Vậy àm giờ nó lại quên bén mất. Tên các loại cây ở đây khó nhớ quá!

- Muscmaloi! Loại cây ấy có ở khắp Giza Palin này, kupo!

- Huh? Thật á?

- Yeah, nó ở đằng kia, và đằng kia nữa... Tôi thường hái nó suốt khi tôi còn nhỏ, kupo! Thôi, chúng ta mau đi hái nó rồi trở về quán rượu đi, kupo!

Nó cùng Mont hái những cây Muscmaloi. Mùi hương dìu dịu trên lá thuốc làm nó nhớ đến căn nhà của nó, mẹ nó, em nó. Không biết giờ này họ đang ở đâu? Sống như thế nào khi thiếu nó? Nó trở về quán rượu với tấm lòng trĩu nặng. Nó nhớ đến cơn ác mộng mà nó đã gặp đêm qua. Tất cả mọi người... Mẹ nó... Em nó... Bạn bè... Tất cả... đều quay lưng lại với nó. Rồi Lyle, Colin, Guiness biến thành những con quái vật và ném thứ gì đó vào nó. Nó không thấy rõ, nhưng... rất đau. Bọn quái vật thoắt ẩn thoắt hiện, nó không thể chống trả. Nó cố gắng chạy theo những con người ở đằng trước nó và cầu cứu. Nhưng... không một ai quay lại. Bỗng, Mewt đứng lại, quay sang nó, nhìn nó như thể nó là kẻ thù cần phải tiêu diệt.

- Mi... hãy cút đi! Đừng phá rối cuộc sống của ta! Cút đi nếu không mi sẽ phải CHẾT! - Mewt gằn giọng. Lạnh lùng.

Bóng tối bao trùm cả không gian. Mọi người dần biến mất, kể cả bọn quái vật. Lạnh lẽo. Một mình. Nó bật khóc. Nó đã khóc trong giấc mơ. Bây giờ nhớ lại, nó rùng mình. Có lẽ đó chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua. Mọi người sẽ không bao giờ quay lưng lại với nó. Nó tự nhủ. Thở dài. Nó cố gắng vứt hết tất cả những suy nghĩ về cơn ác mộng rồi hăng hái rồi trở về quán rượu. Nhưng có vẻ cơn ác mộng không buông tha cho nó. Khi màng đêm buông xuống, mọi vật chìm vào giấc ngủ yên bình, trong một quán trọ, trên chiếc giường cũ kĩ, vẫn có một thiếu niên tóc vàng sợ hãi, đau buồn, và rung lên bần bật bởi những cơn ác mộng...

Cơn ác mộng định mệnh về số phận của nó...
Cơn ác mộng báo trước sự thực trong tương lai...


End chap 5.
Về Đầu Trang Go down
http://meomeoworld.wordpress.com/
thanhmeovn
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
thanhmeovn

Zodiac : Libra Tổng số bài gửi : 273
Nấm : 5578
Danh tiếng : 0
Ngày tham gia : 06/02/2010
Tuổi : 30
Châm ngôn sống : Trên đời này, quan trọng nhất là tiền. Quan trọng thứ hai cũng là tiền. Vì tiền, chúng ta có thể làm tất cả.
Huy chương : [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. 10782zn6[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Medal80bu1

[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance.   [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Icon_minitime121/06/10, 09:36 am

Chap 6: Cô gái tóc hồng (part 1).


- Này, này! Dậy đi! Gặp ác mộng à?

- Egh... tỉnh dậy mau! Marche! Mau giúp cậu ta tỉnh dậy đi! Tôi sắp chịu không nổi rồi nữa đây nè!

- ... Thiệt tình! Từ từ coi! Làm cái gì mà hối ầm lên thế hả?

ÀO! - Gwy cầm xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt nó. Nó bừng tỉnh. Dường như nó vẫn chưa hoàng hồn sau cơn ác mộng, nó thở một cách khó khăn.

- Cậu... dậy rồi đấy à? Nếu... cậu đã tỉnh thì cậu có thể... buông tôi ra được chưa? - Augus vừa nói vừa thở một cách khó khăn. Rồi nó nhìn Augus...

- Á! Xin lỗi! - Nó vội buông tay ra để Augus thoát khỏi vòng tay của nó. Số là trong giấc mơ, nó thấy Doned chạy đi. rời xa nó. Nó không muốn thế, nên đã ôm chặt Doned lại, không cho đi. Ai dè đâu khi Augus đến gọi nó dậy, nó ôm luôn cả Augus. Nghe có tiếng la hét ở phòng nó, Gwy cũng chạy vào và giúp Augus đánh thức nó.

- Hừm! Lần sau mơ gì thì mơ, đừng có đụng vào cái tên to mồm này nữa nhé! Phiền phức! - Gwy quay lưng bỏ đi.

- Xin lỗi! - Nó cảm thấy có lỗi với Gwy khi đã làm phiền cô như vậy. Nó ỉu xìu.

- Thôi, mặc kệ Gwy đi. Cô ấy lúc nào chả thế. Cậu không cần phải áy náy vì những lời nói của cô ấy đâu. Báo cho cậu biết một tin vui nhé. Hôm nay tôi và Olint rảnh cả ngày đấy. Chúng tôi dự định sẽ dẫn cậu đi tham quan Lutia Pass. Cậu đi không? Ở đó có một thác nước đẹp tuyệt vời. Không đến đó xem một lần là uổng phí cả một đời người đấy. - Sau khi hệ hô hấp đã trở lại bình thường, Augus lập tức rủ rê nó. Thực ra nó không hứng thú với cái cảnh đẹp mà Augus tả cho lắm. Trong đầu nó bây giờ đang chất chưa biết bao nhiêu là câu hỏi. Một cơn ác mộng lập đi lập lại đến hai đêm liền. Rốt cuộc nó dự báo cho điều gì? Nó không rõ. Nó cố gắng dán chặt hai chữ "ngẫu nhiên" trước cánh cổng chứa những thắc mắc về giấc mộng đó. Và vui vẻ nhận lời Augus. Nó xem đây là dịp để mình thư giãn đầu óc sau một đêm khủng khiếp. Nó, Augus và Olint rời quán rượu và đi băng qua những con phố.

- Augus, cậu có biết hôm nay là ngày gì không? - Olint từ tốn.

- Ah... um... xem nào... Ah! Ah! Hôm nay là ngày tổ chức phiên chợ đen. - Augus háo hức. - Marche, chúng ta ghé qua phiên chợ một chút nhé. Tôi cần mua một thanh kiếm mới.

- Ah... được thôi! - Nó cười. Lập tức, Augus nắm tay nó và Olint chạy như bay đến phiên chợ tấp nập. Mắt Augus sáng lên khi nhìn thấy những thanh kiếm bóng loáng được đặt trên tấm thảm dưới đất của một tay buôn già. Bỏ lại hai người bạn phía sau, Augus mân mê những cây kiếm của tay buôn nọ.

- Đây là phiên chợ đen. Sở dĩ nó vẫn chỉ là phiên chợ bình thường, nhưng không phải để buôn bán thịt cá, rau quả. Mà phiên chợ này được tổ chức là để những tay buôn vũ khí, quần áo, giày dép cho các Soldier, White Monk, White Mage, Archer, Black Mage được dịp buôn bán và trao đổi hàng hóa. Cậu đã hiểu chưa? - Olint đột ngột lên tiếng giải thích.

- ... Ah... tôi hiểu rồi! - Nó phải nghệch ra một hồi lâu mới có thể trả lời Olint. Những điều Olint nói đã giải đáp hết những thắc mắc của nó về phiên chợ mà nó chưa kịp nói ra. Hình như Olint có thể đọc được ý nghĩ của người khác thì phải. Nó thầm nghĩ.

- Ta da! Hai người xem nè, thanh Laglace này đẹp không? - Augus chìa thanh kiếm ra trước sự bất ngờ của nó. Thanh Laglace quả thật rất đẹp. Nó lấp lánh như được làm bằng pha lê. Màu xanh trong thanh kiếm làm nó nhớ đến màu mắt của một nó và... của một đứa em trai tật nguyền...

- Thôi, mua bán xong rồi. Chúng ta đi Lutia thôi. - Nói rồi, Augus lại nắm tay nó và Olint kéo đi một mạch. Trên đường đi, nó chợt nhìn thấy một đám con nít chơi đùa. Nó lại nhớ. Nhớ con phố cũ, nhớ người thân và bạn bè. Một ngày trôi qua mà cứ như một năm dài. Nhưng đúng như nó mong muốn, nỗi nhớ ấy được tạm gạt sang một bên để nhường chỗ cho sự ngạc nhiên và bất ngờ. Lutia Pass. Một thác nước tuyệt đẹp được bày ra trước mắt nó. Làn nước trắng xóa đổ từ trên những vách đá cao xuống dòng sông xanh biếc, nhìn từ xa như một dải lụa mềm. Nền đất được phủ một màu xanh rờn của cỏ. Cây cối xung quanh xum xuê che kín một vùng trời màu xanh của lá. Chim chóc hót véo von như hòa vào bản hợp ca của nước, của gió, của thiên nhiên đất trời. Đôi mắt xanh biếc của nó mở to hết mức như cố gắng thu tóm tất cả cảnh vật trước mắt vào trong. Một cơn gió thổi qua càng làm cho những cảnh vật ấy thêm lung linh, huyền ảo và sinh động trong mắt nó. Nó phải đứng ngây ra một hôi lâu.

- Đẹp lắm đúng không? Tôi đã bảo cậu sẽ uổng một đời người nếu không đến đây mà. Cậu cứ tự nhiên tham quan nhé! - Giọng nói của Augus cất lên làm nó giật mình. Trí não nó bắt đầu hoạt động trở lại. Nếu Augus không lên tiếng thì chắc nó còn đứng như tượng ở đó dài dài.

- Ah... um... - Nó gật đầu rồi bắt đầu đi đến gần thác nước để được ngắm kỹ hơn cảnh đẹp này. Bất chợt, một con bướm ngũ sắc bay qua trước mặt nó. Thật không ngờ loài vật huyền thoại này lại có ở Lutia. Nó thích thú chạy theo. Con bướm bay dọc theo dòng sông một quãng rồi biến mất. Nó dừng lại, tìm kiếm rồi tiếc nuối. Nhưng ánh mắt nó chạm phải một vật, không, một con người. Một cô gái với mái tóc hồng và đôi mắt xanh lục. Ritz. Chính là Ritz. Nó mừng rỡ chạy đến.

- Ritz! - Nó gọi tên cô. Cô quay lại. Nhưng đôi mắt cô thể hiện lên một chút khó chịu khi nhìn thấy nó. Nó quá vui mừng khi gặp được cô nên không để ý thấy điều đó.


* Ritz's POV

Tôi vốn là một tiểu thư luôn được bảo vệ kĩ càng, thế nên, khi đến cái thế giới nửa người nửa thú này, tôi gặp ngay một nhóm lừa đảo. Và thật ngu ngốc, tôi tin chúng. Nhưng thật may có một cô gái tóc trắng với hai chiếc sừng nhỏ xinh trên đầu tự xưng là Shara giúp đỡ tôi. Ngay lập tức, tôi trở thành một thành viên trong clan của Shara.

- Ta sẽ bắt các người phải trả giá vì dám đụng đến ta, bọn lừa đảo! - Tôi sừng sộ ngay khi biết được mình bị lừa.

- Grr... Con nhỏ Archer Shara chết tiệt! Phá hỏng công việc của bọn ta. - Một tên lừa đảo lên tiếng.

- Này, này... cẩn thận cách ăn nói nhé! Ta sẽ bắn vỡ sọ bọn ngươi ra đấy! Ta chẳng khách sáo gì với bọn lừa đảo đâ… - Shara quát lớn nhưng chợt khựng lại. - Ritz, có một người khác đang ở đây.

- Ritz! - Một giọng nói quen thuộc cất lên. Tôi quay lại... Marche... Đáng ghét! Tôi không muốn trông thấy bất cứ ai ở thế giới của tôi xuất hiện ở đây cả. Họ sẽ lại nói về màu tóc của tôi. Đặc biệt là Marche. Khi vừa đến thế giới này, tóc tôi tự biến đổi thành màu hồng, không còn là màu trắng nữa. Nhưng Marche có vẻ thích mái tóc trắng của tôi, trong khi tôi cực kỳ ghét nó. Hy vọng Marche sẽ không cố gắng tìm cách để trở về thế giới cũ. Nếu có, tôi sẽ là người đầu tiên ngăn cản. Bởi vì khi ở Ivalice, tuy nguy hiểm, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vì mình có khả năng giúp đỡ được người khác và không phải nhìn thấy cảnh mẹ tôi thì khóc hằng đêm nữa.

* End Ritz's POV


- Marche! - Cô lạnh lùng lên tiếng.

- Cậu biết cậu ta à, Ritz? - Shara nhẹ nhàng.

- Cậu ấy... cũng đến từ... thế giới khác... - Ritz ngập ngừng.

- Những người này làm phiền cậu à? - Nó nhìn sang những tên đang nhìn chòng chọc vào mình. Bọn chúng có năm người. Một Archer, một Black Mage, một White Monk, một Fighter - thuộc Soldier, nhưng chỉ chiến đấu bằng tay không, một Thief - thuộc Soldier, chuyên đi trộm cắp những thứ mà chúng cho là quý giá.

- Nah, chỉ là bọn khốn sống quanh đây. Đừng lo, Marche. Tôi và Shara đây sẽ chăm sóc cho chúng. - Ritz cười. Một nụ cười lạnh đến chết người.

- Không! Mình sẽ giúp! - Nó hăng hái. Nó không thể khoanh tay đứng nhìn Ritz chiến đấu với bọn đầu trâu mặt ngựa đó được.

- Hah hah, đừng có tỏ vẻ anh hùng rơm, cậu bé ạ. - Tên Thief ném cho nó một nụ cười nửa miệng và cái nhìn khiêu khích.

- Rồi xem đã. Bắt đầu đi! - Nó rút kiếm thủ thế. Tên White Monk phá lên cười sằng sặc rồi phóng đến chỗ nó như một cơn gió và thét lớn.

- WHIRLWIND!!!

- POWER BREAK!!! - Nó nhanh chóng đỡ đòn tấn công của White Monk bằng chiêu thức nó mới học được từ Augus. Hai đòn đánh va vào nhau, gay ra một tiếng nổ lớn. White Monk bị đánh gục. Bốn tên còn lại tức giận, ngay lập tức bổ nhào vào nó. Nhưng Shara lập tức thét lên.

- DOUBLE SHOT!!! - Vừa thét, Shara vừa giương cung bắn hai tên Archer và Black Mage. Có lẽ chúng lo hội đồng nó mà không chú ý phòng thủ nên bị trúng tên và lăn quay ra đất rồi biến mất. Còn tên Fighter thì đã bị Ritz hạ bằng đòn Piercethrough từ lúc nào. Chỉ còn lại tên Thief sợ hãi chạy mất và để lại một câu.

- Chúng... mày... chúng mày... hãy đợi đấy!!! Clan Boizoi chúng ta sẽ quay lại và trả thù!

Boizoi… Nó sẽ gặp rắc rối dài dài với cái clan này cho mà xem. Đó là một clan nổi tiếng là thù dai và không tiếc bất cứ thủ đoạn gì để trả thù. Số mệnh của nó sau này sẽ gặp khá nhiều trắc trở đây.


End chap 6.
Về Đầu Trang Go down
http://meomeoworld.wordpress.com/
thanhmeovn
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
♥ Rau Muống Vừa Tiền ♥
thanhmeovn

Zodiac : Libra Tổng số bài gửi : 273
Nấm : 5578
Danh tiếng : 0
Ngày tham gia : 06/02/2010
Tuổi : 30
Châm ngôn sống : Trên đời này, quan trọng nhất là tiền. Quan trọng thứ hai cũng là tiền. Vì tiền, chúng ta có thể làm tất cả.
Huy chương : [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. 10782zn6[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Medal80bu1

[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance.   [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Icon_minitime121/06/10, 09:36 am

Chap 7: Cô gái tóc hồng (part 2).


- Ritz... Cậu có sao không? - Nó lo lắng cho cô. Nhưng những gì nó nhận lại được chỉ là một nụ cười nửa miệng và câu cám ơn có vẻ gượng ép của cô. Không hiểu sao, khi đến Ivalice, cô lại thay đổi nhiều như thế.

- Thật là buồn cười khi cậu lo lắng cho tôi, Marche. Dù sao cũng cám ơn. Ah, tôi xin giới thiệu với cậu một thành viên trong clan tôi vừa gia nhập, Shara.

- Mình là Marche. Rất vui khi được gặp cậu, Shara! – Nó mỉm cười và chào hỏi cô bạn mới quen. Shara không nói lời nào mà chỉ gật đầu chào lại.

- Như tôi đã nói, cậu ta đến từ thế giới khác. – Ritz nói với Shara.

- Nói đến chuyện này thì… cậu có biết gì về thế giới này không? – Nó ngần ngại.

- Tôi cứ tưởng cậu phải đủ thông minh để biết chứ. Thế giới này là trò chơi “Final Fantasy”, nhưng chỉ có điều, nó là thật. Lúc đầu, tôi nghĩ là mình đã bị rơi vào trong trò chơi, nhưng không phải! Nơi đây là thị trấn của chúng ta, St. Ivalice. Mọi người trong thị trấn đều bị biến thành một phần của trò chơi. – Ritz nói.

- Nhưng… làm sao có thể xảy ra chuyện đó được? – Nó ngạc nhiên. Càng ngày nó càng không hiểu. Tại sao trò chơi lại có thể biến thành thật? Tại sao thị trấn của nó lại bị lọt vào cái trò quái ác này? Chẳng lẽ trên đời này có phép thuật, và một ai đó đã biến mọi thứ trở thành một trò chơi?... Hàng ngàn, hang vạn câu hỏi hiện lên trong đầu nó. Có lẽ điều nó cần bây giờ là một liều thuốc an thần. Ritz nhìn vẻ mặt… không bình thường của nó và nhăn nhó.

- Tôi đang cố để không nghĩ đến điều đó đây.

- Huh? – Nó lại ngạc nhiên.

- Ritz không muốn quay trở lại. Cậu không thấy điều đó à? – Shara lên tiếng sau một hồi im lặng. Khoảng một giây sau, mắt nó trố ra, tròn như trái trứng ngỗng. Miệng nó há hốc một cách quá khổ. Nhìn nó bây giờ như người trên mặt trăng rớt xuống. Ritz nhanh chóng dẹp giúp nó bộ mặt ấy đi.

- Giống như Shara nói… Tại sao phải quay về?

- Cái gì? Ý cậu là cậu sẽ ở lại đây? – Vẻ mặt nó dần chuyển đổi từ ngạc nhiên sang lo lắng.

- Yeah, tôi thích thế giới này. Chẳng phải cậu cũng thế sao, Marche?

- Ah… mình… - Nó lúng túng. Thật ra thì nó thích Ivalice lắm. Ở đây nó có nhiều bạn tốt và có những cuộc phiêu lưu, những nhiệm vụ thú vị. Nhưng nó cũng muốn về nhà, về với mái ấm có mẹ nó và em nó. Nó không biết phải trả lời Ritz làm sao. Một không gian yên tĩnh bao phủ cuộc nói chuyện của ba người.

- Nếu cậu muốn biến mọi thứ trở lại bình thường… - Ritz lên tiếng phá tan sự im lặng. – … thì cứ việc. Nhưng đừng mong tôi sẽ giúp. Chúng ta đi thôi Shara. – Nói rồi Ritz cùng Shara quay gót bỏ đi.

- Ritz! – Nó gọi. Ritz đứng lại nhưng không xoay người để mặt đối mặt với nó.

- Tôi chắc chắn là chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, Marche. Còn bây giờ, đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi. Tôi… vui khi chúng ta gặp nhau. Thật đấy! – Giả dối! Rõ ràng là cô không hề vui vẻ gì khi gặp lại nó. Nó biết. Ritz không nhìn thẳng vào mắt nó khi nói chuyện, có lẽ là để che giấu sự khó chịu. Tại sao cô thay đổi nhiều thế, Ritz? Tại sao cô không muốn quay về? Đôi mắt xanh của nó thoáng buồn. Nó ngồi trên một phiến đá cạnh bờ sông suy ngẫm. Nếu không có một bàn tay lôi nó đi thì chắc nó sẽ ngồi đó đến tối mịt.

- Ra là cậu ở đây. Làm chúng tôi tìm hoài không thấy. Khu rừng này tên là Nub đó. Thôi, chúng ta đi về nào. Trễ rồi đấy. Không khéo Mont Madam lại quở phạt thì chết. – Augus nắm tay nó lôi đi. Dường như khoái chí vì đặt được cho Mont một cái biệt danh cực độc, nên Augus không chú ý gì đến vẻ mặt rầu như bắp cải thúi của nó. Chỉ có Onlint nhìn nó với một ánh mắt vừa buồn, vừa nghiêm nghị. Có lẽ Onlint biết điều gì đó nhưng không nói ra, chỉ im lặng đến khi cả bọn về đến quán rượu. Mont đã chờ sẵn trước cửa quán rượu với một nụ cười. Hôm nay, tâm trạng Mont có vẻ tốt. Nhưng nụ cười ấy lập tức bị dập tắt khi nhìn thấy vẻ mặt của nó. Khi mọi người đã ngồi vào bàn ăn, Mont kéo nó ra ngoài.

- Kupo! Anh đang nghĩ gì vậy, Marche? – Mont lo lắng.

- Oh, um, tôi chỉ nghĩ về nhiệm vụ tiếp theo… Không biết có nhiệm vụ nào cho chúng ta làm nữa không. – Nó nói dối.

- … Có vẻ anh thích làm các nhiệm vụ nhỉ, Kupo! – Mont biết là nó nói dối, chỉ cần nhìn vào đôi mắt nó. Nó không thể giấu nổi ai điều gì với đôi mắt đó. Nhưng Mont giả vờ như nó đang nói thật.

- Yeah, các nhiệm vụ đều thú vị phải không? Tôi không thể làm những thứ này khi ở nơi cũ của tôi sống. Tôi luôn muốn sử dụng phép thuật, đánh quái vật… Và bây giờ tôi có thể. – Nó tự trấn an lý trí của nó.

- Vậy thì anh nên ở lại đây. Chúng ta có thể làm nên một clan mạnh nhất, mạnh hơn bất cứ một clan nào từ trước đến nay, Kupo! – Vừa nói, Mont vừa quan sát nó.

- Clan mạnh nhất từ trước đến nay? Nghe có vẻ hay đó… - Nó làm ra vẻ thích thú, nhưng đôi mắt nó đã phản bội nó. Mont lắc đầu và vỗ vai nó.

- … Montblanc? – Nó ngạc nhiên.

- Anh là người tốt nhất trong những người tôi biết… Ở thế giới kia cậu cũng như thế này à, Kupo?

- Huh? – Nó lại ngạc nhiên hơn. Nó vẫn chưa hiểu ý của Mont.

- Hoặc là… Có lẽ anh chưa tin tưởng vào tôi lắm, đúng không? Kupo! – Mont quay mặt đi.

- Dĩ nhiên là tôi tin tưởng cậu. Cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

- Anh có thể tâm sự với tôi, Kupo! Chúng ta là bạn. Và tôi biết rằng anh đã gặp chuyện gì đó lien quan đến thế giới cũ của anh. – Mont nói rõ rang từng chữ một. Nó không thể giấu được nữa.

- … Khi tôi gặp Ritz trong khu rừng Nub… Tất cả những gì tôi nghĩ trong đầu lúc đó là “Bây giờ, tôi có thể về nhà”. Tôi đã chắc chắn rằng Ritz sẽ giúp tôi tìm cách để trở về. Nhưng xem ra tôi đã nhầm. – Nó thở dài.

- Marche là Marche, và Ritz là Ritz! Tất cả những gì anh có thể làm là làm những điều mà cậu cho là đúng. – Mont an ủi nó.

- Tôi biết điều đó, chỉ là… chỉ là… rất khó để chấp nhận trong một vài trường hợp. Liệu tôi có bao giờ có thể tìm thấy cách để quay về? Tôi phải làm gì nếu nó cứ như bây giờ mãi mãi? – Nó ôm chặt mái tóc vàng của nó và đôi mắt trực chờ vài giọt nước mắt. Nó muốn nhìn thấy mẹ nó, em nó và những người hang xóm ở thị trấn cũ.

- Lời khuyên của tôi đây. Cứ thư giãn và tiến những bước chậm thôi, Kupo! – Mont vỗ vai nó.

Và rồi mặt trăng lên cao, nó lại chìm đắm trong những cơn ác mộng…
Nhưng sự liên kết giữa giấc mơ của nó và hiện thực đã dần rõ ra.


End chap 7.
Về Đầu Trang Go down
http://meomeoworld.wordpress.com/
Sponsored content




[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance.   [Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance. Icon_minitime1

Về Đầu Trang Go down
 

[Long-fic] Final Fantasy Tactics Advance.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Chibi Group :: Khác :: Nghệ thuật :: Văn chương-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất